Tới nửa đêm, Bạch Vi đang ngủ say cảm thấy hơi nóng nực, trở mình trên giường, đá rơi chăn đang đắp, sau đó lại mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Do đó liền không thấy được, tấm chăn bị cô không thương tiếc “tiễn” đi, lại được cầm lên, cẩn thận đắp trên người cô.
Bạch Hiển thất thần ngồi ở đầu giường, trong mắt đều là thương tiếc cùng bất đắc dĩ, hắn mang theo một chút men say, dưới ánh đèn đêm ảm đạm, nhìn em gái đang ngủ say trên giường.
Hắn cảm thấy, mình đại khái chính là cái loại người này, thời điểm ăn chưa được thì chậm chạp không chịu ăn, ăn rồi thì toàn thời khắc đều muốn ngậm chặt trong miệng.
Cho nên vừa “ăn” được một bữa thịnh soạng trên máy bay, bây giờ nhìn gương mặt đang ngủ thật ngon không hề phòng bị của Bạch Vi, lại muốn “hành động” rồi, làm sao bây giờ?
Suy xét đến chất lượng giấc ngủ của Bạch Vi, “người anh trai tốt bụng” chỉ có thể âm thầm mà lắc đầu, tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, tính toán tắm rửa một phen.
Nghĩ đến sự tình tốt nhất trên đời này, chính là lưỡng tình tương duyệt(*), từ tình yêu mới sinh ra dục vọng, chứ không phải chỉ có một bên là nhiệt tình.
Nhưng tình cảnh hiện giờ chính là tốt nhất đối với Bạch Hiển và Bạch Vi, cô tuy rằng vẫn xem hắn là anh trai, nhưng tốt xấu gì cũng đã có thể cùng hắn hưởng thụ cá nước thân mật, thân thể đã trở thành của hắn, còn tâm thì, cứ từ từ là được.
Hắn sẽ chờ cô toàn tâm toàn ý, chậm rãi mà rơi vào lưới tình hắn dệt ra.
Sáng sớm phương Bắc rất lạnh, Bạch Vi buổi sáng bị đồng hồ sinh học đánh thức, lúc tỉnh dậy anh trai đã rời giường đến công ty con.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn so với cô, có vẻ như không theo quy luật rất nhiều, bởi vì thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya, thậm chí có đôi khi là cả một đêm, cho nên mỗi ngày hắn đều phải đặt báo thức.
Nhưng từ lúc tiếp tục cùng em gái ngủ chung một giường, hắn luôn là tỉnh trước cô, sau đó tận lực không quấy rầy cô mà rửa mặt đánh răng, đi làm chuyện của hắn.
Sau khi Bạch Vi rời giường, cô duỗi tay sờ chiếc quần lót treo ở phòng tắm, treo cả đêm trước gió, khô thì cũng khô rồi, nhưng vẫn chỉ có một cái, cũng không biết anh trai khi nào sẽ mua cho cô, không chừng lại bận đến mười một mười hai giờ đêm, cửa hàng nội y lại đóng.
░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░░Bạch Vi chửi thầm trong lòng, mặc quần lót của mình vào, mặt lại ửng đỏ, đem quần lót của anh trai giặt thật sạch, vừa rửa vừa phỉ nhổ chính mình, tối hôm qua thật là không cẩn thận, lại làm quần lót của hắn dính một chút thứ cô tiết ra… Dơ muốn chết, được rồi, bỏ cái quần này đi, cô đi mua quần lót mới cho anh trai.
Nghĩ xong, Bạch Vi liền thật sự vứt vật đang cầm trên tay vào thùng rác, xoay người cầm điện thoại lên, chuẩn bị ra ngoài mua quần lót cho hắn, cũng thuận tiện mua cho mình vài cái.
Đứng trong thang máy một hồi, men theo sảnh chính của khách sạn đi đến ngoài cửa lớn, cô gửi tin nhắn cho anh trai, nói hắn chuyển cho cô một ít tiền vào wechat mới tạo. Sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện được bóng người làm lòng cô run sợ tột độ, đang trông vô cùng mệt mỏi mà đứng ngoài cổng chính khách sạn.
Bác hai!
Trong nháy mắt đó, Bạch Vi cảm nhận được một loại cảm xúc hít thở không thông, nói không nên lời, tay chân cô lạnh lẽo đứng bất động giữa dòng người qua lại, trên người mặc một chiếc váy trắng vải bông dài, khoác một chiếc áo ngoài xám tro chất liệu mềm mại, tóc đen mượt mà nhu thuận sau lưng, sắc mặt trắng bệch nhìn Bạch Trường Thiên đứng bên ngoài đám người đông đúc.