Chương 1 - NGÀY ĐẦU TIÊN XUYÊN SÁCH, SUÝT BỊ “NƯỚNG CHÍN”
Chương 2 - KÍCH HOẠT HỆ THỐNG “LÀM NŨNG”
Chương 3 - BỊ BẠN TRAI BẮT NẠT
Chương 4 - CÚN CON NAY ĐÃ THÀNH SÓI
Chương 5 - CẦU CỨU
Chương 6 - BỊ BIẾN THÀNH ZOMBIE
Chương 7 - LẦN ĐẦU GIẾT ZOMBIE
Chương 8 - MAU KHEN EM ĐI
Chương 9 - NUÔI TRAI TRẺ
Chương 10 - TRÁNH NHƯ TRÁNH TÀ
Chương 11 - HIỆN THỰC TÀN KHỐC
Chương 12 - MỞ HAY KHÔNG MỞ
Chương 13 - NỮ CHÍNH XUẤT HIỆN
Chương 14 - TÌNH HUỐNG “CHẾT ĐI SỐNG LẠI”
Chương 15 - EM KHIẾN ANH CẢM THẤY THẬT GHÊ TỞM
Chương 16 - ĐỪNG HÒNG NGHĨ ĐẾN VIỆC CHẠY TRỐN
Chương 17 - LẬP ĐỘI
Chương 18 - BỊ ZOMBIE BAO VÂY
Chương 19 - BỊ ZOMBIE CẮN
Chương 20 - THAY ĐỔI NHANH NHƯ LẬT SÁCH
Chương 21 - KÍCH HOẠT DỊ NĂNG HỆ LÔI
Chương 22 - ĐI CHUNG
Chương 23 - KHÔNG BIẾT TỰ LƯỢNG SỨC MÌNH
Chương 24 - CHỈ SỐ TRÀ XANH – 90%
Chương 25 - HƯỞNG LỢI
Chương 26 - CƯỠNG HÔN
Chương 27 - NGỦ CÙNG NAM NHÂN XA LẠ
Chương 28 - KIM ỐC TÀNG KIỀU
Chương 29 - CHÚ CỪU NON LẠC VÀO GIỮA BẦY SÓI
Chương 30 - DỊ NĂNG HỆ TINH THẦN
Chương 31 - NÂNG CẤP DỊ NĂNG
Chương 32 - SƯ TỬ BIẾN DỊ? RỒI CŨNG VÀO NỒI CẢ THÔI
Chương 33 - DỊ NĂNG GIẢ CẤP 2 VẪN BỊ COI THƯỜNG Ư?
Chương 34 - MỌI NGƯỜI… TẠM BIỆT
Chương 35 - BÌNH XỊT ZOMBIE
Chương 36 - BỊ PHÁT HIỆN
Chương 37 - CHẾT TIỆT! THẤY ANH MÀ CÔ LẠI BỎ CHẠY
Chương 38 - KHÔNG CÓ THÀNH Ý CHÚT NÀO!
Chương 39 - CHỈ SỐ TRÀ XANH – 80%
Chương 40 - BẢO SAO SỐNG ĐƯỢC ĐẾN GIỜ
Chương 41 - DÂN TRONG LÀNG ĐỀU ĐIÊN HẾT RỒI!
Chương 42 - EM CHƯA ĐÓI ĐÂU, THẬT ĐẤY!
Chương 43 - KHẨU SÚNG NÀY TỪ ĐÂU RA?
Chương 44 - THẬT LÀ BẤT CÔNG
Chương 45 - ĂN SAU CÓ ĐAU CŨNG PHẢI DỌN
Chương 46 - ANH RỂ! UỐNG CHÚT TRÀ GỪNG ĐI
Chương 47 - KHÔNG CHỈ 5 QUẢ, PHẢI 10 QUẢ CƠ!
Chương 48 - THU LẠI MẤY SUY NGHĨ DƠ BẨN CỦA CÔ LẠI ĐI
Chương 49 - ĐIỂM DANH NHẬN QUÀ
Chương 50 - TAO SẼ GIẾT CON NHỎ NÀY, CHỈ TIẾC LÀ NÓ NGON QUÁ!
Chương 51 - ĐỪNG TRÁCH CÔ VÔ TÌNH
Chương 52 - GẶP LẠI NGƯỜI QUEN
Chương 53 - LÀM BỘ THẾ THÔI, CHỨ TRONG LÒNG CŨNG KHÔNG THẬT SỰ SỢ CHO LẮM
Chương 54 - MÃNG XÀ BIẾN DỊ NÀY CŨNG HÈN QUÁ ĐI?!
Chương 55 - ĐỪNG TỪ CHỐI ANH NỮA, EM ĐANG KHIẾN ANH PHÁT ĐIÊN LÊN ĐẤY
Chương 56 - TÔI CÓ PHẢI TRA NAM ĐÂU MÀ SỢ BỊ SÉT ĐÁNH
Chương 57 - EM KHÔNG BIẾT GÌ HẾT! ĐÃ LÀM GÌ ĐÂU?
Chương 58 - BỘ NHÌN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC HẢ?
Chương 59 - TÔI KHÔNG MUỐN ĐI, TÔI VẪN CÒN LÀ CÔ GÁI TRONG TRẮNG MÀ!
Chương 60 - CHẾT TIỆT! SAO NGƯỜI CÔ LẠI CÓ ĐIỆN!
Chương 61 - TÔI BỊ LỢI DỤNG, ĐÓ LÀ CÁI GIÁ CỦA LÒNG TỐT!
Chương 62 - NHƯ CHÚ MÈO CON NGOAN NGOÃN, NGÂY THƠ NHÌN RA NGOÀI SONG SẮT
Chương 63 - BÀN ĐINH ĐỪNG QUỲ!
Chương 64 - CÁC NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY!!!
Chương 65 - MÌNH MẬP THẾ NÀY… THÔI BỎ ĐI! CHẲNG AI THÍCH MÌNH ĐÂU!
Chương 66 - ANH… ANH MẶC ĐỒ VÀO TRƯỚC ĐI!
Chương 67 - HAI NGƯỜI ĂN KHỎE THẬT ĐẤY! AI MÀ NUÔI NỔI CHỨ!
Chương 68 - EM MUỐN UỐNG THÊM MỘT LY NỮA
Chương 69 - A! ZOMBIE KÌA! ĐỢI MÌNH VÀO NHÀ LẤY VŨ KHÍ!
Chương 70 - CÁC NGƯỜI BÁN TÔI CHỈ VỚI GIÁ NĂM GÓI MÌ TÔM THÔI SAO?
Chương 71 - ĐỪNG NHÌN CHẰM CHẰM EM NHƯ VẬY, EM SẼ BỊ PHÂN TÂM
Chương 72 - CÙNG NHAU ĐI DẠO
Chương 73 - TÊN HUẤN LUYỆN VIÊN BIẾN THÁI KIA, CÔ ẤY KHÔNG CHO PHÉP ANH LÀM VẬY ĐÂU!
Chương 74 - SÓI NHIỀU THỊT ÍT KHÓ XỬ QUÁ!
Chương 75 - TÔI ĐÃ GÂY THÙ CHUỐC OÁN GÌ ĐÂU?
Chương 76 - TÔI CHẾT NGƯƠI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC SỐNG YÊN ĐÂU, MÈO NHỎ!
Chương 77 - ĐỪNG CHẠM VÀO CHỖ ĐÓ
Chương 78 - VỀ NHÀ EM, HAY… VỀ NHÀ ANH?
Chương 79 - VÌ TỰ TI, CÔ CHƯA BAO GIỜ DÁM CHỦ ĐỘNG BÀY TỎ
Chương 80 - ĐẤY! THẤY CHƯA? CHỊ DỌA NGƯỜI TA CHẠY MẤT DÉP RỒI KÌA!
Chương 81 - ANH THẬT LÀ DÍNH NGƯỜI, LẠI CÒN HAY GHEN NỮA!
Chương 82 - CHẮC ĐÂY LÀ Ý TƯỞNG CỦA VỢ YÊU ANH RỒI!
Chương 83 - ĐỒ SÓI GIÀ NHÀ ANH, NGHĨ GÌ THẾ HẢ?
Chương 84 - YỂU ĐIỆU THỤC NỮ, QUÂN TỬ HẢO CẦU
Chương 85 - NẾU LÀ NGƯỜI QUEN HAY GIỌNG DỄ NGHE, CHẮC CHẮN CÔ SẼ NHỚ!
Chương 86 - TÔI… TÔI ĐANG GIẢM CÂN
Chương 87 - CẢM ĐỘNG GỚT NƯỚC MẮT
Chương 88 - ĐÚNG LÀ ĐÁM NGU KHÔNG CÓ NÃO!
Chương 89 - VẬN MAY ĐÚNG LÀ MỘT THỨ HUYỀN DIỆU! KHÔNG MUỐN TIN CŨNG KHÓ!
Chương 90 - ĐÚNG LÀ DỊ NĂNG KHÔNG PHẾ TA PHẾ!
Chương 91 - CÁI QUÁI GÌ VẬY, CON ZOMBIE NÀY CHẠY NHANH QUÁ!
Chương 92 - CÔ CHẾT CŨNG COI NHƯ CÓ GIÁ TRỊ
Chương 93 - CHỦ NHÂN ƠI, EM KHÔNG CỬ ĐỘNG ĐƯỢC. CỨU BÉ!
Chương 94 - MAU GIAO DỪA CỦA NGƯƠI RA ĐÂY! CHỦ NHÂN CỦA TA ĐANG KHÁT!
Chương 95 - XIN LỖI… EM SẼ KHÔNG CHẠY LOẠN NỮA
Chương 96 - CHẲNG LẼ MÌNH THẬT SỰ THÍCH PHỤ NỮ?
Chương 97 - ĐẠI KẾT CỤC
Chương 1 - NGÀY ĐẦU TIÊN XUYÊN SÁCH, SUÝT BỊ “NƯỚNG CHÍN”
Chương 2 - KÍCH HOẠT HỆ THỐNG “LÀM NŨNG”
Chương 3 - BỊ BẠN TRAI BẮT NẠT
Chương 4 - CÚN CON NAY ĐÃ THÀNH SÓI
Chương 5 - CẦU CỨU
Chương 6 - BỊ BIẾN THÀNH ZOMBIE
Chương 7 - LẦN ĐẦU GIẾT ZOMBIE
Chương 8 - MAU KHEN EM ĐI
Chương 9 - NUÔI TRAI TRẺ
Chương 10 - TRÁNH NHƯ TRÁNH TÀ
Chương 11 - HIỆN THỰC TÀN KHỐC
Chương 12 - MỞ HAY KHÔNG MỞ
Chương 13 - NỮ CHÍNH XUẤT HIỆN
Chương 14 - TÌNH HUỐNG “CHẾT ĐI SỐNG LẠI”
Chương 15 - EM KHIẾN ANH CẢM THẤY THẬT GHÊ TỞM
Chương 16 - ĐỪNG HÒNG NGHĨ ĐẾN VIỆC CHẠY TRỐN
Chương 17 - LẬP ĐỘI
Chương 18 - BỊ ZOMBIE BAO VÂY
Chương 19 - BỊ ZOMBIE CẮN
Chương 20 - THAY ĐỔI NHANH NHƯ LẬT SÁCH
Chương 21 - KÍCH HOẠT DỊ NĂNG HỆ LÔI
Chương 22 - ĐI CHUNG
Chương 23 - KHÔNG BIẾT TỰ LƯỢNG SỨC MÌNH
Chương 24 - CHỈ SỐ TRÀ XANH – 90%
Chương 25 - HƯỞNG LỢI
Chương 26 - CƯỠNG HÔN
Chương 27 - NGỦ CÙNG NAM NHÂN XA LẠ
Chương 28 - KIM ỐC TÀNG KIỀU
Chương 29 - CHÚ CỪU NON LẠC VÀO GIỮA BẦY SÓI
Chương 30 - DỊ NĂNG HỆ TINH THẦN
Chương 31 - NÂNG CẤP DỊ NĂNG
Chương 32 - SƯ TỬ BIẾN DỊ? RỒI CŨNG VÀO NỒI CẢ THÔI
Chương 33 - DỊ NĂNG GIẢ CẤP 2 VẪN BỊ COI THƯỜNG Ư?
Chương 34 - MỌI NGƯỜI… TẠM BIỆT
Chương 35 - BÌNH XỊT ZOMBIE
Chương 36 - BỊ PHÁT HIỆN
Chương 37 - CHẾT TIỆT! THẤY ANH MÀ CÔ LẠI BỎ CHẠY
Chương 38 - KHÔNG CÓ THÀNH Ý CHÚT NÀO!
Chương 39 - CHỈ SỐ TRÀ XANH – 80%
Chương 40 - BẢO SAO SỐNG ĐƯỢC ĐẾN GIỜ
Chương 41 - DÂN TRONG LÀNG ĐỀU ĐIÊN HẾT RỒI!
Chương 42 - EM CHƯA ĐÓI ĐÂU, THẬT ĐẤY!
Chương 43 - KHẨU SÚNG NÀY TỪ ĐÂU RA?
Chương 44 - THẬT LÀ BẤT CÔNG
Chương 45 - ĂN SAU CÓ ĐAU CŨNG PHẢI DỌN
Chương 46 - ANH RỂ! UỐNG CHÚT TRÀ GỪNG ĐI
Chương 47 - KHÔNG CHỈ 5 QUẢ, PHẢI 10 QUẢ CƠ!
Chương 48 - THU LẠI MẤY SUY NGHĨ DƠ BẨN CỦA CÔ LẠI ĐI
Chương 49 - ĐIỂM DANH NHẬN QUÀ
Chương 50 - TAO SẼ GIẾT CON NHỎ NÀY, CHỈ TIẾC LÀ NÓ NGON QUÁ!
Chương 51 - ĐỪNG TRÁCH CÔ VÔ TÌNH
Chương 52 - GẶP LẠI NGƯỜI QUEN
Chương 53 - LÀM BỘ THẾ THÔI, CHỨ TRONG LÒNG CŨNG KHÔNG THẬT SỰ SỢ CHO LẮM
Chương 54 - MÃNG XÀ BIẾN DỊ NÀY CŨNG HÈN QUÁ ĐI?!
Chương 55 - ĐỪNG TỪ CHỐI ANH NỮA, EM ĐANG KHIẾN ANH PHÁT ĐIÊN LÊN ĐẤY
Chương 56 - TÔI CÓ PHẢI TRA NAM ĐÂU MÀ SỢ BỊ SÉT ĐÁNH
Chương 57 - EM KHÔNG BIẾT GÌ HẾT! ĐÃ LÀM GÌ ĐÂU?
Chương 58 - BỘ NHÌN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC HẢ?
Chương 59 - TÔI KHÔNG MUỐN ĐI, TÔI VẪN CÒN LÀ CÔ GÁI TRONG TRẮNG MÀ!
Chương 60 - CHẾT TIỆT! SAO NGƯỜI CÔ LẠI CÓ ĐIỆN!
Chương 61 - TÔI BỊ LỢI DỤNG, ĐÓ LÀ CÁI GIÁ CỦA LÒNG TỐT!
Chương 62 - NHƯ CHÚ MÈO CON NGOAN NGOÃN, NGÂY THƠ NHÌN RA NGOÀI SONG SẮT
Chương 63 - BÀN ĐINH ĐỪNG QUỲ!
Chương 64 - CÁC NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY!!!
Chương 65 - MÌNH MẬP THẾ NÀY… THÔI BỎ ĐI! CHẲNG AI THÍCH MÌNH ĐÂU!
Chương 66 - ANH… ANH MẶC ĐỒ VÀO TRƯỚC ĐI!
Chương 67 - HAI NGƯỜI ĂN KHỎE THẬT ĐẤY! AI MÀ NUÔI NỔI CHỨ!
Chương 68 - EM MUỐN UỐNG THÊM MỘT LY NỮA
Chương 69 - A! ZOMBIE KÌA! ĐỢI MÌNH VÀO NHÀ LẤY VŨ KHÍ!
Chương 70 - CÁC NGƯỜI BÁN TÔI CHỈ VỚI GIÁ NĂM GÓI MÌ TÔM THÔI SAO?
Chương 71 - ĐỪNG NHÌN CHẰM CHẰM EM NHƯ VẬY, EM SẼ BỊ PHÂN TÂM
Chương 72 - CÙNG NHAU ĐI DẠO
Chương 73 - TÊN HUẤN LUYỆN VIÊN BIẾN THÁI KIA, CÔ ẤY KHÔNG CHO PHÉP ANH LÀM VẬY ĐÂU!
Chương 74 - SÓI NHIỀU THỊT ÍT KHÓ XỬ QUÁ!
Chương 75 - TÔI ĐÃ GÂY THÙ CHUỐC OÁN GÌ ĐÂU?
Chương 76 - TÔI CHẾT NGƯƠI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC SỐNG YÊN ĐÂU, MÈO NHỎ!
Chương 77 - ĐỪNG CHẠM VÀO CHỖ ĐÓ
Chương 78 - VỀ NHÀ EM, HAY… VỀ NHÀ ANH?
Chương 79 - VÌ TỰ TI, CÔ CHƯA BAO GIỜ DÁM CHỦ ĐỘNG BÀY TỎ
Chương 80 - ĐẤY! THẤY CHƯA? CHỊ DỌA NGƯỜI TA CHẠY MẤT DÉP RỒI KÌA!
Chương 81 - ANH THẬT LÀ DÍNH NGƯỜI, LẠI CÒN HAY GHEN NỮA!
Chương 82 - CHẮC ĐÂY LÀ Ý TƯỞNG CỦA VỢ YÊU ANH RỒI!
Chương 83 - ĐỒ SÓI GIÀ NHÀ ANH, NGHĨ GÌ THẾ HẢ?
Chương 84 - YỂU ĐIỆU THỤC NỮ, QUÂN TỬ HẢO CẦU
Chương 85 - NẾU LÀ NGƯỜI QUEN HAY GIỌNG DỄ NGHE, CHẮC CHẮN CÔ SẼ NHỚ!
Chương 86 - TÔI… TÔI ĐANG GIẢM CÂN
Chương 87 - CẢM ĐỘNG GỚT NƯỚC MẮT
Chương 88 - ĐÚNG LÀ ĐÁM NGU KHÔNG CÓ NÃO!
Chương 89 - VẬN MAY ĐÚNG LÀ MỘT THỨ HUYỀN DIỆU! KHÔNG MUỐN TIN CŨNG KHÓ!
Chương 90 - ĐÚNG LÀ DỊ NĂNG KHÔNG PHẾ TA PHẾ!
Chương 91 - CÁI QUÁI GÌ VẬY, CON ZOMBIE NÀY CHẠY NHANH QUÁ!
Chương 92 - CÔ CHẾT CŨNG COI NHƯ CÓ GIÁ TRỊ
Chương 93 - CHỦ NHÂN ƠI, EM KHÔNG CỬ ĐỘNG ĐƯỢC. CỨU BÉ!
Chương 94 - MAU GIAO DỪA CỦA NGƯƠI RA ĐÂY! CHỦ NHÂN CỦA TA ĐANG KHÁT!
Chương 95 - XIN LỖI… EM SẼ KHÔNG CHẠY LOẠN NỮA
Chương 96 - CHẲNG LẼ MÌNH THẬT SỰ THÍCH PHỤ NỮ?
Chương 97 - ĐẠI KẾT CỤC
Vừa nói, cô vừa đứng dậy, lấy từ không gian ra một bộ đồ thể thao, chậm rãi mặc vào. Quần áo dù có nhiều đến đâu cũng không đủ để anh xé rách mãi.
Thật là thô bạo!
Cô tiện tay mở một gói khoai tây chiên, ăn một chút để an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình.
Mặc dù không có tình cảm quá sâu đậm với Lãnh Thần Dực, nhưng cách anh đối xử với cô lúc nãy khiến cô ít nhiều cảm thấy buồn.
Anh nói cô không sạch sẽ, rồi lại thô lỗ bắt nạt cô như vậy. Là sao? Là ý gì?
Vừa chạm đến một chút ấm áp, cứ ngỡ là tìm được ánh sáng của đời mình, nhưng cô lại bị hiện thực phủ lên bằng sự lạnh lẽo.
Mục Tử Ca ngồi ngây người trên đệm, không ngừng nhét đồ ăn vặt vào miệng.
Dù sao cô cũng chưa từng trải qua chuyện này, đọc sách và tự mình trải nghiệm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Cô ăn hết khoai tây chiên rồi lại ăn chocolate, miệng nhai không ngừng nghỉ. Tiếng nhai như thể có thể làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng.
Cứ ăn, ăn mãi, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến.
Sáng hôm sau!
Mục Tử Ca vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, Lãnh Thần Dực đang quay lưng lại với cô, ngủ say.
Cô nhẹ nhàng rời giường, chỉnh trang qua loa rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà kho nhỏ.
Sau khi ra ngoài, không thấy bóng dáng một ai, có lẽ mọi người đang ngủ ở góc nào đó trong siêu thị.
Cô lấy một nồi tự sôi để nấu cháo.
Rồi chiên thêm một ít trứng, dưa muối làm món ăn kèm, cùng với trứng luộc và thực phẩm đóng hộp khác. Bữa sáng cũng khá phong phú.
Một lúc sau, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp nơi.
Hàn Nhược Phong và Dư Hi bị mùi thơm làm cho tỉnh dậy. Sau khi rửa mặt xong, họ bước lại gần.
Gương mặt phong trần của Dư Hi cùng mái tóc nhuộm xám trông giống một công tử nhà giàu ăn chơi lêu lổng.
Anh cười hì hì bước tới: “Tử Ca, cô đảm đang ghê nha.
”
Mục Tử Ca lo lắng nhìn về phía cửa kho, mở miệng dặn dò họ: “Hai anh cứ tìm chỗ ngồi đi, lát nữa là có thể ăn rồi.
”
“Ồ! Cổ cô sao lại có nhiều vết đỏ thế kia? Có phải dị ứng không? Hay là bị muỗi cắn?” Dư Hi thuận miệng hỏi mà không suy nghĩ gì nhiều.
Hàn Nhược Phong cũng chú ý đến điều này, hơn nữa môi cô còn hơi sưng. Nghĩ đến cảnh cô và bạn trai mình thân mật liền...
.
!
Anh nhanh chóng kéo Dư Hi đi: “Đừng hỏi nhiều quá, qua đây ngồi.
”
Mục Tử Ca cũng quên mất điều này, xem ra lát nữa cô phải thay một cái áo cao cổ mới được.
Mười mấy phút sau.
Cô bày một nồi cháo và đồ ăn kèm lên bàn tròn, rồi múc một tô cháo trắng ra để nguội, để dành cho Lãnh Thần Dực.
“Tử Ca, múc cho tôi một tô đi.
” Dư Hi nhìn cô, giọng điệu thân thiết, ánh mắt lấp lánh.
Cô đang định chiều theo, thì cánh cửa kho đột nhiên mở ra, cô vội thu tay lại: “Tự đi mà múc.
”
Nói xong, cô đứng dậy bước tới bên Lãnh Thần Dực: “Thần Dực, anh đói chưa? Em có nấu cháo, anh muốn ăn không?”
Lãnh Thần Dực liếc nhìn cô một cái, rất nhanh liền chú ý đến những vết đỏ trên cổ cùng đôi môi hơi sưng của cô.
Tâm trạng phiền muộn của anh bỗng khá hơn đôi chút.
Anh giữ gương mặt nghiêm nghị, không nói gì, bình tĩnh bước tới bàn tròn, cầm muỗng lên tao nhã ăn cháo.
Thấy vậy, Mục Tử Ca cũng không tức giận, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, tự mình ăn cháo.
Suốt cả bữa ăn, không ai nói một lời.
Khi họ gần ăn xong, Lý Hân Nhụy và bạn trai Lâm Bân cùng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, mới thức dậy.
“Hân Nhụy, lại đây ăn sáng nào.
” Mục Tử Ca gọi cô một cách tự nhiên, vì Lý Hân Nhụy thường gọi cô là chị, nên cô cũng không ngại nhận lấy chút lợi này.
Lý Hân Nhụy thấy họ ngồi cùng nhau một cách hài hòa, trong lòng có chút thất vọng. Chuyện hôm qua cứ thế mà cho qua sao? Không có chuyện gì xảy ra tiếp theo à? Cô còn tưởng sẽ có một cuộc cãi vã gì đó chứ!
Khi cả ba người ngồi xuống, Lý Hân Nhụy lén lút nhìn về phía Lãnh Thần Dực, rồi quay sang quan sát hai người đàn ông lạ mặt khác.
Bất chợt cô nghĩ đến việc, liệu có thể thành lập một nhóm nhỏ không, vì cả ba người đàn ông này đều cao trên 1m8, thân hình cường tráng. Dù không có dị năng, họ cũng không yếu hơn người bình thường.
Cô nhìn Hàn Nhược Phong và Dư Hi, thử thăm dò: “Các anh đã thức tỉnh dị năng chưa?”
Hai người ngạc nhiên một chút, chẳng lẽ cô ấy cũng có dị năng?
Hàn Nhược Phong suy nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Tôi có dị năng hệ Kim, còn anh ta thì dường như sức mạnh trở nên mạnh hơn, không biết có tính là dị năng không?”
“Đương nhiên là dị năng rồi, thật tuyệt vời! Chúng ta có nên lập thành một nhóm tạm thời không? Lỡ mà không đợi được cứu viện, cũng có thể cùng nhau thoát khỏi thành phố A.
”
Lý Hân Nhụy hai mắt sáng rực, phấn khích đề nghị.
Nhìn lại, trong nhóm bảy người của họ đã có bốn người có dị năng.