Ngày thứ hai, khi Lưu Mẫn Hoan tỉnh lại từ trên giường chỉ còn mình nàng, giấc ngủ này ngon cực kì, phản ứng đầu tiên của nàng là nhìn lòng bàn tay phải của mình, kì lạ là dấu vết hình trăng lưỡi liềm vẫn còn ở đó. Lưu Mẫn Hoan vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ, lòng bàn tay tràn ra một dòng nước nhỏ. Nhìn nước chảy không ngừng, đáy mắt Lưu Mẫn Hoan xẹt qua một tia giằng co. Cuối cùng, nàng vẫn hạ quyết tâm nhắm mắt lại đưa tay đến bên miệng uống một hớp. Mùi vị ngọt ngào trong miệng cùng với mùi vị nước uống ở ao nước trong mơ là giống nhau như đúc, trong lòng Lưu Mẫn Hoan xẹt qua một ý tưởng thật nhanh không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ… dấu tích này chính là địa phương kì quái kia? Mang theo một lòng hiếu kì, Lưu Mẫn Hoan bấm, bóp dấu vết hình trăng lưỡi liềm đang chảy nước. Ngay sau đó, nước ngừng chảy giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Im lặng nhìn bàn tay phải toàn là nước, Lưu Mẫn Hoan khóe miệng nhẹ nhàng dơ lên.
Lưu Mẫn Hoan mặc xong quần áo đến chỗ Mẫn thị. Mẫn thị đang ngồi ở đầu giường ăn điểm tâm, may là có một cái trứng luộc. Mẫn thị vẫy vẫy tay, đợi Lưu Mẫn Hoan đến gần khẽ vuốt ve mặt của nàng hỏi:
- Hoan nhi tỉnh rồi à, con ngủ có ngoan không?
- Ngon ạ, mẫu thân, ca ca đâu rồi? – Lưu Mẫn Hoan ngoan ngoãn đáp rồi lại ngoái đầu nhìn xung quanh.
Mẫn thị khẽ xoa đầu của Lưu Mẫn Hoan cười nói:
- Đại ca con hôm nay nghỉ học, chốc lát nữa nó sẽ đi với nhị ca con và Hồng tỉ lên núi nhặt củi, con ăn điểm tâm rồi tự chơi đi, có được không?
- Dạ, vậy con ăn điểm tâm đã – Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ và muội muội – Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, ngoan, tỉ tỉ đi đây.
Đi đến phòng trước, cả nhà đều ăn xong rồi, Hà thị và Từ thị đang thu dọn bát đũa, Lưu lão gia tử và ba nhi tử Lưu Hán Võ đang thương lượng chuyện tế tổ vào ngày mai. Tổ mẫu Triệu thị và tiểu cô Xuân Mai lại đang thầm thì to nhỏ chuyện gì đó, Lưu Hoài Cẩn mặc bộ đồ cũ gọn gàng chuẩn bị cùng mấy người Lưu Mẫn Hồng ra ngoài nhặt củi, may là Hà thị còn chừa cơm trong phòng bếp cho nàng.
Sau khi uống chút nước cơm như hôm qua, Lưu Mẫn Hoan liền theo mấy người Lưu Hoài Cẩn ra ngoài nhặt củi, nàng muốn nhanh chóng tìm hiểu và làm quen với cuộc sống nơi đây. Vừa đi vừa q