Cho nên hắn không quan tâm Ngải Tử Lam phản đối, một mực thực thi xuống, nhưng vẫn cần phải suy nghĩ tới cảm xúc nhỏ bé của cô ấy.
“Yên tâm, anh sẽ chỉ kêu bọn họ nhìn từ xa, sẽ không can thiệp đến sinh hoạt bình thường của em.
” Đoàn Hồng Huyên bổ sung, hơi vỗ về, “Chỉ lần này thôi, đợi an toàn là xong.
”
Chuyện đã đến nước này, Ngải Tử Lam cũng không thể nói gì. Cô biết, Đoàn Hồng Huyên nói 1 là một. Huống hồ, cô cũng đồng dạng sợ chuyện như này sẽ tái diễn.
Lúc này, xe cũng dần tới gần biệt thự cao cấp của Đoàn gia.
Đoàn gia rộng lớn huy hoàng, trong phòng khách rộng rãi rực rỡ ánh đèn, Đoàn gia trưởng bối và phu thê Đoàn Thị 4 người ngồi bên bàn ăn, Đoàn cha ngồi ở ghế chủ vị, Đoàn mẹ ngồi bên tay phải, phu thê Đoàn Thị cùng ngồi bên tay trái, bộ dạng đầm ấm hạnh phúc.
“Tối nay, người nhà chúng ta tụ họp lại hãy ăn cho ngon miệng vào.
” Đoàn cha nhìn bàn đầy món ăn ngon, vui vẻ ra mặt.
“Đúng vậy, ăn nhiều một chút.
” Đoàn lão phu nhân nói, dùng đũa gắp một miếng thịt gà thật lớn bỏ vào bát Ngải Tử Lam, đôi mắt hiền từ cười híp lại, mang theo sự mong đợi vô hạn, “Cũng sớm sinh cho ta một đứa cháu nội mập mạp nhé.
”
Đoàn lão phu nhân cuộc sống mỹ mãn, không phải lo lắng điều gì, mỗi ngày điều hao tâm tổn tứ chính là khi nào mới được ẵm cháu nội.
Chuyện này hơi làm khó Ngải Tử Lam rồi. Ngải Tử Lam chỉ có thể cúi đầu, má ửng đỏ, bộ dạng xấu hổ, không nói gì cả, chỉ vùi đầu vào ăn.
“Gấp cái gì.
” Đoàn Hồng Huyên tức giận liếc Đoàn lão phu nhân một cái, hiển nhiên đối với bộ dạng gấp gáp muốn ẵm cháu nội của bà đã không còn lạ gì nữa, kể từ lúc hắn về nước đến nay đã nhắc mấy năm rồi, mấy năm trước còn dựa vào chuyện nguy cơ của công ty mà qua loa cho có lệ, bây giờ vợ cũng cưới về rồi, bà đương nhiên càng rối rít mà thúc giục.
“Chưa nghe qua sao? Có tâm cắm hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.
”
Đoàn Hồng Huyên nhẹ nhàng một câu đẩy lui Đoàn lão phu nhân, tỏ thái độ đắc ý tự nhiên của mình.
“Tiểu tử, đừng có mà lừa gạt ta.
” Đoàn lão phu nhân tinh nghịch trợn trừng mắt, trong đôi mắt từ ái lại lóe lên một tia tinh ranh, “Ta ngược lại lại muốn hỏi ngươi, có phải là đã chọc giận Tử Lam rồi không? Như thế nào sao vẫn chưa chung phòng?”
Bầu không khí chợt yên lặng, phu thê Đoàn Thị có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Đoàn lão phu nhân còn biết cả chuyện này. Nhưng chuyện này có muốn giấu cũng giấu không được.
Con trai con dâu cư nhiên lại không chung phòng, vậy giấc mộng ẵm cháu nội đến khi nào mới có thể thành hiện thực được. Cũng khó trách Đoàn lão phu nhân ưu sầu.
“Mẹ nói gì?” Đoàn Hồng Huyên lại đem ánh mắt chuyển tới Ngải Tử Lam, nháy mắt, trên mặt lại lạnh lùng bình tĩnh như băng sơn, dường như đang đợi Ngải Tử Lam lên tiếng giải thích.
Kể từ sau khi ở Hawaii, cô và Đoàn Hồng Huyên đã có sự gần gũi về xác thịt……Chung giường chung gối cũng đâu có kiêng kị quá như vậy đâu.
Ngải Tử Lam ngây ra nghĩ ngợi, lời như vậy cô sao mà trả lời đây, chỉ có thể càng lúc càng vùi đầu vào ăn, không nhìn đi đâu khác.
Đoàn lão phu nhân lại hiểu rõ đức tính của con trai mình, cứ coi như Đoàn Hồng Huyên đối xử tệ với Ngải Tử Lam, hoặc là hai đứa giận dỗi dẫn tới không chung phòng. Như vậy sao có thể được. Vạn nhất không thể làm chậm trễ tới đại sự ẵm cháu nội của bà được, bèn híp mí cười hòa ái với Ngải Tử Lam.
“Tử Lam, tên tiểu tử này có chỗ nào không phải với con, cứ mách với ta, ta sẽ chống lưng cho con.
”
Đoàn Hồng Huyên mắt thấy mẫu thân ruột nuôi dưỡng mình hơn hai mươi nay lại vì muốn ẵm cháu nội mập mạp bụ bẫm mà phản chiến, có chút bó tay, mặt lại bình tĩnh như nước, ánh mắt sâu thẳm lại như hồ nước lấp lánh.
“Không có không có.
” Ngải Tử Lam vội vàng lắc đầu, thề thốt phủ nhận. Tự đáy lòng, cô không thể không nói, Đoàn Hồng Huyên từ trước đến giờ đối xử với cô rất tốt.
“Vậy thì bỏ qua tên tiểu tử này, giữa vợ chồng sao lại có chuyện không chung phòng?” Đoàn lão phu nhân thao thao bất tuyệt nói, vẻ mặt lo lắng sốt ruột. Chuyện liên quan đến cháu nội, không thể không lo lắng a.
“Được rồi, chuyện vợ chồng hai đứa nhỏ, bà cũng đừng nhọc lòng nữa, mau ăn cơm đi.
” Lúc này, Đoàn ch mới đứng ra, khoát tay biểu ý, hóa giải một chút bầu không khí ngượng ngùng này.
Đoàn Hồng Huyên quay đầu nhìn Ngải Tử Lam người nãy giờ vẫn duy trì trạng thái đà điểu vùi đầu vào ăn, ánh mắt hơi lóe, cong cong khóe môi, gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Ngải Tử Lam, cười xán lạn mị hoặc, giọng ôn nhuận thuần hậu, giống như một làn gió xuân thoảng qua.
“Tử Lam, ăn nhiều một chút.
”
Dù sao thì, hắn cũng muốn đứa con sau này của mình trắng trẻo mập mạp một chút.
Vào lúc này, khác với không khí đầm ấm hòa thuận của Đoàn gia, trong phòng khách của Ngải gia, đèn trong phòng sáng trưng, lại chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không có chút ấm áp nào.
“Mẹ! Chúng ta khi nào mới có thể trừng trị con tiện nhân kia?” Ngải Tử Kỳ cau mày, vẻ mặt nóng nảy, hiển nhiên sự bất mãn của cô ta đối với Ngải Tử Lam càng lúc càng sâu, đặc biệt là sau buổi gặp mặt hôm nay.
“Con đứa con này. Không tin mẹ sao? Mẹ đã khi nào gạt con chưa?” Hà Phương nhìn bộ móng với những bông hoa lớn lẳng lơ mới làm, một bộ trấn tĩnh, bộ dáng đã định liệu từ trước, dường như sớm đã có kế hoạch.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!