Hàn Diệp Phong sắp không nhịn được nữa , anh lại lật chăn ra lần nữa .
" Em rốt cuộc là bị sao vậy ? Đừng như vậy nữa , có chuyện gì kể anh nghe . "
Tô Ánh Vân đã ướt nước mắt đầy mặt , trông cô khóc không xinh một chút nào . Tim anh bỗng ngừng một nhịp , anh ôm lấy cô , hôn lên chán cô thật lâu :
" Anh không biết sao em lại như vậy , nhưng anh tin em có lí do của mình , nói anh nghe đi đừng giữ riêng một mình vậy . "
Giọng nói của anh trân thành , ấm áp hơn bao giờ hết . Chí ít cô nhận ra đây chắc chắn không thể là lời nói dối giống lúc lừa cô làm chuyện người lớn . Cô bỗng khó xử , nghĩ đến trường hợp có lẽ đã hiểu lầm anh rồi lại nghĩ bằng chứng rành rành như vậy làm sao là giả được .
" Môi a...
. " Lời nói đã ra được một nửa rồi lại dừng lại nhưng anh nghe vậy đã đủ thông tin rồi .
Hàn Diệp Phong sờ lên miệng mình , quả nhiên là vết bị Lâm Tuyết cắn vẫn còn để lại dấu . Anh bắt đầu khó khăn , không biết giải thích ra sao . Chẳng lẽ nói do Lâm Tuyết đòi tự tử nên mới cho cô ta hôn . Như vậy không ổn , là phụ nữ chẳng ai nghe trôi được câu này mà không đau lòng cả . Nhưng căn bản anh cũng không muốn lừa dối cô .
" Anh nói gì đi ? " Anh nhìn thẳng vào mắt Hàn Diệp Phong chờ câu trả lời .
Đối diện trực tiếp như vậy , anh hơi khó trả lời . Vừa không muốn lừa cô cũng không muốn làm cô đau lòng .
" Anh .
.
. " Hàn Diệp Phong ngập ngừng không biết diễn đạt ra sao . Trước giờ anh chưa bao giờ như vậy cả . Lúc nào cũng rất cương quyết thẳng thắn , chưa bao giờ ngập ngừng hay ấp úng trước mặt ai .
. Có lẽ trên đời này chỉ có 1 người mới khiến anh khó xử như vậy .
" Thôi em hiểu rồi !
" Cô thất vọng quay đẩy anh ra .
Hàn Diệp Phong cố giữ chặt cô lại , bây giờ anh không giấu nữa .
" Bây giờ , nếu anh nói là anh và Lâm Tuyết hôn nhau , em có giận không ? "
" .
.
. có .
.
.
" cô nghĩ trong vài giây rồi nhanh chóng cho anh câu trả lời .
Hàn Diệp Phong biết sẽ phải làm cô buồn , nhưng anh cũng hết cách . Đến giờ phút này thì làm gì còn khả năng nói dối nữa .
" Anh xin lỗi , nhưng em phải tin anh , anh không hề có tình ý gì với .
.
. "
" Anh không cần nói nữa .
.
.
. chỉ vậy là đủ rồi .
.
. em không phải người quá hẹp hòi , ít nhất em tin anh không cố tình . "
Chưa để anh nói hết câu , Tô Ánh Vân chặn miệng anh lại . Cô chỉ cần anh thừa nhận không che giấu bản thân vậy là đủ lắm rồi . Cô rất đau đấy chứ nhưng khi nhìn lại bản thân cô thấy mình chẳng là gì để làm giá , để anh lừa tình .
Giây phút anh ngập ngừng , giải thích cô cũng bỏ qua hết rồi . Chẳng muốn giận anh nữa . Đơn giản lắm , phụ nữ Hàn Diệp Phong chẳng thiếu loại nào chưa từng gặp . Cho dù họ có khóc lóc van xin khẩn thiết , anh vẫn rời đi không thương tiếc khi cô mới nhìn ra sự khác biệt giữa cô và họ thì đã chẳng muốn giận nữa . Lần đầu tiên anh hành xử như vậy trước mặt một người phụ nữ không phải yêu thì còn là gì ?
Tô Ánh Vân mặc cho anh ôm cô một lúc lâu , hai người cứ im lặng . Hàn Diệp Phong suy ngẫm rất lâu rồi quyết định kể cô nghe chuyện của anh , tất nhiên chỉ là 1 phần thôi .
" Em biết sao tôi lại ghẻ lạnh với Lâm Tuyết vậy không .
.
.
? " Anh mở đầu câu chuyện bằng câu hỏi gây tò mò , thực chất là câu hỏi thừa vì đa phần làm gì có ai không muốn nghe .
và tất nhiên cô trả lời " có " .
" Cô ta rất xảo trá , chuyện gì cũng có thể làm ra được .
.
. hồi đó chính cô hại chết mối tình đầu của anh .
.
.
. " Anh lại hồi tưởng chút ít về quá khứ .
Chuyện tương đối dài nhưng trong lúc nói về ngày ấy , Hàn Diệp Phong khéo léo , cố gắng nhất để không nói quá nhiều về người cũ khiến Tô Ánh Vân cảm thấy buồn . Anh chỉ đặc biệt nói về việc cả đời không thể chấp nhận Lâm Tuyết để cô cảm thấy an toàn , không nghi ngờ mối quan hệ hai người .
Tô Ánh Vân đặc biệt rất tò mò về người yêu cũ của Hàn Diệp Phong , cô không ngờ trước đó anh cũng từng yêu thương thật lòng một người con gái . Nhưng cho dù có hỏi , anh cũng gạt qua và kể một cách mờ nhạt , không nhắc đến một ấn tượng tình yêu đẹp nào .
Lần này nhắc lại quá khứ , anh vốn đã quên đi cô gái năm ấy đột nhiên kí ức vui vẻ , hồn nhiên ngày nào lại len lói ùa về . Hai người yêu nhau từ khi còn là sinh viên đại học .
.
. xuất 3 năm trời có biết bao kỉ niệm đẹp cùng nhau . Chỉ tiếc là kết cục quá bi thương .
.
.
. Năm đó Hàn Diệp Phong do trốn hôn ước với Lâm Tuyết nên đã dẫn người yêu đến một nơi xa xôi sinh sống . Mới yên ổn được một tháng thì đám người Lâm Tuyết tìm tới bắt cô ấy đi . Anh lại quá yếu đuối , đâu có như bây giờ , lúc đó thậm trí anh đã không bảo vệ được người mình yêu . Để cô ấy trước mặt mình bị xô xuống vách núi , xác thì không tìm thấy .
Anh từng nghĩ cả đời sẽ không yêu thêm bất cứ một ai thật lòng thật dạ được nữa .
Vì vậy Hàn Diệp Phong rất hận Lâm Tuyết , anh ghét nhất là bản mặt của cô ta . Từ đó anh cũng khép mình , không trở lại được như trước kia nữa , trong lòng lúc nào cũng ray rứt khi nhớ về người yêu cũ . Tính cách theo thời gian cũng thay đổi dần , phụ nữ đối với anh giống như áo quần vậy , cho dù có đắt đến đâu cũng chỉ mặc một lần . Có lẽ Tô Ánh Vân là trường hợp ngoại lệ , cô không giống bất cứ ai . Sự nuông chiều của anh đối với cô cũng vậy , là riêng biệt . Cho đến khi cô xuất hiện đã thay đổi rất nhiều anh . Cô cũng là người duy nhất , anh hứa với bản thân sẽ bảo vệ cả đời .