6 giờ 30, chiều ngày hôm sau, lễ tân khách sạn chỉ cho mình chỗ thuê xe máy, rồi mình lang thang tìm mua ít quà cáp để vào nhà biếu bố mẹ YN. Hai gia đình đã biết nhau từ trước nên mình cũng không ngại gì việc này. Mình biết lúc nào YN cũng ở nhà tầm đó để phụ mẹ nấu cơm tối. Gửi được xe ở một quán ăn ven đường, mình đi bộ vào nhà YN, trên tay bịch quà to tướng. Càng đi sâu vào ngõ nhà YN, trong lòng càng mừng rỡ vì sắp gặp được người yêu sau 1 năm xa cách. Những tưởng thế là vui nào ngờ khi đi ngang qua cổng, một cảnh tượng đập thẳng vào mắt mình...
.
Nó khiến mình lùi lại, nép sau 1 góc tường, em từ nhà đi ra cùng với một người.
.
.
người yêu mới của em.
.
.
Mình biết thế khi thấy em và hắn nắm tay bước khỏi cổng, em ngồi trên xe hắn, em ôm hắn thật chặt, hôn nhẹ lên gò má đen xạm của hắn và vút đi.
.
.
Mình như chết lặng, cố lấy lại sự điềm tĩnh mà lâu nay mình đã rèn luyện. Mình bước vào nhà em, chào to.
- "cháu chào hai bác"
- "à, *** đấy à, vô đây con"
- "dạ thôi cháu xin phép hai bác, chứ cháu có việc gấp phải đi ngay, bố mẹ cháu có lời hỏi thăm hai bác và biếu bác ít quà"
- "ừ, bác xin, con ở lại dùng bữa với bác đã, bố mẹ không vào đây à con"
- "vâng bố mẹ cháu không vào, cháu xin phép hai bác để khi khác cháu qua.
.
.
cháu bận lắm.
.
.
thôi cháu chào 2 bác nhớ.
.
.
cháu đi đây"
- "ừ, con đi cẩn thận nghen. "
Bước khỏi cổng, mình chạy hộc tốc ra trục đường chính, ngáo ngác nhìn quanh. Đường tầm này đang tắc, đông nghìn ngịt. Được một lúc thì mình nhận ra em, áo trắng hai dây, quần sooc bò ngắn, ngồi trên con xe tay ga đắt tiền mà cả mấy năm đi làm thêm của mình cũng không mua được nổi.
.
.
Lấy xe máy, mình đuổi theo, kinh nghiệm luồn lách trong khi tắc đường của mình hồi ở HN dường như phát huy tác dụng. Chẳng mấy chốc đuổi kịp em. Đi đằng sau em, mình nhận thấy, em không phải là em nữa, mà thay vào đó là cảm giác xa lạ như chưa từng quen biết.