Ra đi
Khánh Nam nhận được điện thoại của Việt bèn vội vàng rời khỏi công ty và đến nơi mà anh ta nhắn cho mình. Đó là một đồi thông đẹp, nhưng anh chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ đến cái đẹp bây giờ. Anh phải tìm Vân. Việt đã gặp Vân và nói rõ mọi chuyện, nhưng không yên tâm để con bé lại một mình nên anh ta đã gọi anh đến đây đón nó.
Không khó khăn lắm để Nam có thể tìm ra em gái mình. Nó vẫn còn ngồi nguyên ở ngay đỉnh đồi, dưới một gốc thông lớn. Cái cách nó ngồi co ro ở đó làm anh thấy đau lòng quá! Vân úp mặt vào hai đầu gối, người nó run rẩy vì lạnh, và vì nó đang khóc. Thấy có người bước đến, nó ngẩng đầu lên.
Khánh Nam ngồi xuống trước mặt con bé, cầm lấy tay nó và nói nhỏ:
- Về thôi, đừng để mẹ lo lắng.
Bất ngờ, con bé khóc to lên và vòng tay ôm chặt lấy anh. Nó nói trong tiếng nấc:
- Anh ấy đi rồi. Anh ấy đi rồi…
- Ừ… mình về thôi.
- Anh vỗ nhẹ lên tóc nó dỗ dành như ngày nó còn bé.
- Anh ấy nói anh ấy không yêu em. Anh ấy nói anh ấy chỉ muốn trả thù ba… Là nói dối đúng không anh?
- Là sự thật em à! Mình về thôi, không thấy em về mẹ sẽ lo lắng đấy.
Khó khăn lắm anh mới nói hết được câu đó. Đó là câu nói dối khó khăn nhất mà trước nay anh phải nói. Nó sẽ làm em gái anh bị tổn thương ghê gớm, nhưng thà như thế còn hơn cứ dùng dằng mãi, mà rốt cục rồi sẽ chẳng đi đến đâu.
- Tại sao anh ấy lại lừa dối em? Tại sao?- Vân cào lên vai anh- Tại sao? Em yêu anh ấy như thế cơ mà.
- Thôi nào, người như thế em không nên nhớ làm gì. Quên anh ta đi.
Mãi hơn 30 phút sau, Vân mới ngừng khóc và đồng ý theo anh về nhà.
Một tuần sau, thấy em gái mình dù rất buồn nhưng đã có vẻ ổn rồi, anh xin phép ba mẹ và về lại Hà Nội. Xa Phượng Vũ mới nửa tháng mà anh đã rất nhớ cô rồi.
***
Hải Long ngồi vào bàn ăn sáng, nhìn vợ đang ngồi đọc báo, anh hỏi:
- Vân đâu, mọi khi con bé xuống sớm lắm mà?
- Sáng nay nó được nghỉ nên nó xin phép em cho nó ngủ dậy muộn hôm nay.
- Thảo Nhi ngẩng đầu nhìn chồng, đôi mắt chị có vẻ phờ phạc- Cô Tâm, cô dọn bữa sáng lên được rồi.
- Ừ… mà sáng nay hai mẹ con rủ nhau đi mua sắm đi.
- Anh gợi ý
- Vâng, để chút em lên gọi con. Trưa nay anh phải gặp đối tác đúng không?
- Ừ… anh đang cố sắp xếp việc ở trong này rồi đưa hai mẹ con ra Hà Nội một thời gian. Có lẽ không khí ở ngoài đó sẽ làm hai mẹ con thoải mái hơn.
Thảo Nhi khẽ gật đầu. Chị biết anh đang cố nói tránh đi cái câu chuyện mà bấy lâu nay làm hai người đau đầu. Nhưng như sực nhớ ra, chị hỏi:
- Nhưng còn việc học của nó nữa…
- Em nghĩ sao nếu mình để nó đi du học vài năm?
- Du học ư?- Chị ngập ngừng, đơn giản là chị không muốn xa cô con gái bé bỏng của mình chút nào.
- Nếu em thấy không thích thì thôi. Ở Hà Nội chắc cũng được rồi.
- Nghĩ lại thì em cứ thấy mình sai với bọn nhỏ hay sao ấy…- Chị thở dài.
- Cũng có lúc anh nghĩ vậy. Nhưng đây là cách giải quyết duy nhất. Cậu ta thực sự không thể làm con rể mình được. Cái duy nhất mà cậu ta có thể cho nó lại là cái không bền vững nhất. Tình yêu không thể nuôi sống được con người, mà nuôi được đứa con gái vốn quen được nuông chiều như con gái chúng ta thì càng không. Mặc dù anh rất thích cậu ta vì cậu ta khá hiểu chuyện, nhưng chỉ dừng lại ở đấy thôi.
- Cũng tại em nuông chiều nó quá, chẳng quan tâm đến nó nên mới để tụi nó tiến xa như thế. Yêu nhau những hai năm trời rồi chứ có ít gì đâu.
- Em cứ suy nghĩ chuyện đó hoài.
- Anh nắm nhẹ lấy tay chị- Nếu phải nhận lỗi thì anh cũng có một nửa phần trong đó mà.
- Sinh được hai đứa con mà chẳng đứa nào giống đứa nào. Em không lo về thằng Nam, nó lớn rồi, lại hiểu chuyện. Còn con bé này nó hay bốc đồng, làm gì cũng chẳng nghĩ đến hậu quả nữa.
- Chị lắc đầu ngán ngẩm.
- Thôi nào bà xã.
- Anh cười vỗ về- Em là một người mẹ tuyệt vời lắm rồi đó, anh luôn tự hào vì gia đình mà em đã xây dựng cho anh. Đừng nghĩ nhiều nữa, anh đi làm đây.
- Vâng.
- Chị đứng dậy bước theo chồng ra cửa- Tối nhớ về sớm ăn tối với em và con nhé!
- Được rồi.
Nhìn chiếc ô tô của chồng khuất sau những hàng phượng vĩ vàng, một loài hoa đẹp kì lạ ở Đà Lạt, Thảo Nhi chậm rãi ngồi xuống bàn ăn, tiếp tục đọc báo sáng.
8h15, chị ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, nơi người giúp việc đang hớt hải chạy xuống, trên tay là một tờ giấy. Chị vừa kêu chị ta lên đánh thức Trác Vân dậy. Linh cảm như có việc gì đó không hay, chị bật dậy, mặt hơi tái đi. Người giúp việc nói nhanh:
- Bà chủ tịch, con bé không có trên phòng, chỉ có tờ giấy này thôi ạ!
Chị run run cầm lấy bức thư, nó không dài, chỉ độ nửa trang giấy. Một trang thư viết vội.
“Ba, mẹ yêu quý!
Con đi đây. Con xin lỗi vì không thể nghe theo lời ba mẹ được. Sâu tận trong trái tim con mách bảo con rằng con không thể sống được nếu không có anh ấy.
Con mặc kệ anh ấy có yêu con hay không. Con mặc kệ rằng anh ấy yêu con chỉ vì muốn trả thù hay lợi dụng con. Con mặc kệ cả việc anh ấy nghèo khổ như thế nào, con chỉ biết là con cần phải gặp anh ấy. Ba mẹ cũng từng yêu, ba mẹ cũng hiểu thế nào là yêu. Con không hiểu tại sao ba mẹ lại không thể chấp nhận chuyện của con và anh ấy.
Con sẽ đi tìm anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, nếu có chết con cũng sẽ chết cạnh anh ấy. Ba mẹ đừng tìm con vì con sẽ không về đâu. Con gái bất hiếu xin lỗi ba mẹ, ba mẹ hãy coi như không có đứa con này nữa, hãy nghĩ rằng con chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này.
Con gái kính thư.
V.
T.
V”
Bức thư trên tay Thảo Nhi rơi xuống. Tiếng người giúp việc hét lên và chị ta vội chạy lại ôm đỡ lấy chị trước khi chị ngã vật xuống.
***
- Sao rồi anh?- Phượng Vũ đặt chiếc túi xách tay nhỏ xuống bàn và lo lắng nhìn Khánh Nam.
- Tìm thấy con bé chưa?
- Vẫn chưa?- Khánh Nam lắc đầu thở dài. Anh dựa lưng vào ghế một cách mỏi mệt.
- Đã hai ngày rồi còn gì? Nó có thể đi đâu được chứ?
- Ba vẫn cho người đi tìm khu vực quanh đấy. Người ta nói nó có đến tìm Việt nhưng anh ta cùng với mẹ mình không quay về làng mà đã đi nơi khác. Chẳng ai biết nó đi đâu cả.
- Có khi nào họ hẹn nhau ở một nơi nào đó không?- Cô cầm lấy tay anh siết nhẹ!
- Không đâu. Vì nếu đã hẹn nhau thì nó đã không về làng đó tìm anh ta. Hơn nữa, anh tin Việt, anh nghĩ anh ta không phải là người không biết giữ lời hứa. Có thể anh ta biết nó sẽ trốn về đó tìm anh ta nên anh ta đã không về làng.
Khánh Nam kéo cô tựa vào ngực mình, hôn lên tóc cô rồi nói tiếp:
- Anh thừa nhận là anh không thể hiểu hết được tình yêu. Thật may là chuyện đó không xảy đến với mình, chứ không thật anh chẳng biết thế nào nữa.
- Chắc sẽ tìm được Vân thôi, anh đừng lo lắng quá!
- Không lo sao được. Tính nó thế nào anh quá biết rồi. Chắc anh phải vào đó lại quá! Mẹ anh đang ốm. Từ hồi có chuyện của nó, mẹ anh yếu hẳn. Bà lo nghĩ nhiều quá!
- Khổ thân bác.
- Hơn nữa nếu chuyện của nó không xong thì anh chẳng có tâm trí nào mà lo chuyện của mình nữa cả. Xin lỗi em.
- Sao lại xin lỗi em.
- Vân cười nhẹ- Mình cũng đâu cần vội vàng đâu.
- Ừ...
. Thôi để anh đưa em về.
- Không ở lại chỗ em sao?
- Chắc không được. Anh về công ty sắp xếp lại ít việc. Ngày mai anh bay vô Đà Lạt luôn. Cứ ngồi đây đợi tin anh sốt ruột lắm.
- Vâng. Vậy cũng được.
.
.
- Cô gật đầu nhìn anh.
Chỉ vài ngày thôi mà trông anh phờ phạc quá! Có lẽ Khánh Nam giống tính mẹ, hay lo nghĩ nhiều. Chuyện gì anh không được tự tay làm là anh không yên tâm. Từ hồi đi du học về, anh chẳng có mấy thời gian nghỉ ngơi, hết lo việc công ty lại đến chuyện gia đình. Cô thương anh mà chẳng biết làm được gì cho anh hơn là cố gắng săn sóc anh một cách chu đáo nhất.