TẠI VĂN PHÒNG :
Hiện tại các vị sát thủ có tiếng “giết người không bằng tay mà bằng ánh mắt ” đang có mặt ở đây để chứng kiểm hai học trước mặt đã bị phạt rồi còn ngồi trước cửa lớp hẹn hò .
Nhưng khi mẹ của Minh đến thì chẳng ai nói gì mà còn rất nhân nhượng tha lỗi cho nó và Minh . Ôi , tiền … thế kỷ này chỉ cần có tiền mua tiên cũng được …
– Minh , Ân đây là lần thứ mấy rồi mà sao hai đứa cứ phạm lỗi mãi làm ta đây đang dưỡng da phải tới đây .
– Bác à , cháu thấy bác trẻ lắm ý , da dẻ còn mịn hơn cả cháu nữa . Thỉnh thoảng tới đây thăm quan trường bọn cháu có sao đâu .
– Không phải nịnh đâu cô mà con lại để kiểu ngày xưa à ?
– … Dạ … Con muốn thay đổi 1 chút ạ .
– Thằng kia … mày đứng tự kỉ ở đấy làm gì?
– Ơ hay … từ sáng đến tối,
ở nhà đến trường học,
trong nhà vệ sinh đến phòng ngủ,
mẹ suốt ngày 1 cũng Ân,
2 cũng Ân,
3 cũng Ân.
Bây giờ mẹ muốn con làm thế nào ?
– Con trai yêu quý của mẹ… lại đây nào… bốp…
– Ui da…
– Thích vặn vẹo à , còn non mà xanh lắm … mày nhìn cái Ân kia kìa, nó có bao giờ cãi mẹ mày đâu… bla bla…
“Aisssssss… lại bắt đầu bài ca không quên … ” Minh than thở về số phận có một bà mẹ lắm chuyện như vậy.
******
Ở lớp bọn bạn nó đã canh ở cửa lớp để tóm nó : điều tra thông tin . Chẹp chẹp nhưng sao có thể coi thường. Những chuyện này nó đã lường được trước, bây giờ nó đang ung dung ở căng tin mua chai nước với cái bánh mỳ để lót dạ . Nó muốn trốn tiết 2 để đi ngủ.
– Con là Yến phải không ? Bác bán nước người béo ú,
mặt to như trái banh,
môi đỏ chót,
mắt phượng hoàng,
da mặt như bức tượng vừa gói cái bánh mỳ vừa hỏi nó.
– Dạ ko ạ…Cháu là Ân.
Chị song sinh của Yến.
– Ồ…thế à.
Sao bác chưa gặp cháu bao giờ?
– … À ừm … Cháu là khách quen ở đây mà bác không nhận ra cháu à?
– Ơ đứa nào nhỉ?
– … Cháu là đứa hôm trước mới khen bác xinh đẹp nhất thế giới có thể đi thi hoa hậu ý ạ .
– Nhiều người nói với bác như thế lắm nên cũng chẳng nhớ ai với ai đâu cháu . Của cháu đây .
QUẠC…. QUẠC …...
QUẠC ….
.
( Tiếng quạ bay qua .
)
– Ồ thế ạ … cháu cảm ơn . Nó méo mồm cố nặn ra một nụ cười rồi nhanh chóng giả tiền để đi lên thiên đàng . ( đi ngủ ý ) Và còn tránh mấy chục đôi mắt săm soi đằng sau , haiz … xinh đẹp cũng là nỗi khổ.
********
Tại sân thượng :
Nó đang hân hoan sắp được nhìn thấy cái giường thân yêu quý ( nó gom mấy cái bàn cũ vào chỗ râm, kiếm thêm cái gối là xong . À gối nó mang từ nhà , lúc nào dùng xong thì cho vào ngăn bàn . Hê… Hê… quá tiện . ) . Nhưng đang chân sáo đi lên mây thì … nó đã bị chiếm chỗ bởi tên kẻ thù mới xuất hiện – hắn . Nó tức xì khói lên hết đầu , đi thẳng tới chỗ hắn để đòi quyền sở hữu .
– Này tên kia sao anh giám cướp chỗ của tôi . Nó chu mỏ lên nói.
– … .
Hắn không nói gì .
– Này , tôi đang nói anh đấy . Bên kia vẫn không động tĩnh gì .
– …
– Aissssss …. cái tên chết tiệt này có trả chỗ cho ta không ? Nó tức điên người , đá vào cái bàn nhưng không ngờ nó vừa đá xong thì … surprise … nó bây giờ đang nằm trên người hắn . Mô tả lại cảnh vừa lúc nhé : lúc nó đá cái bàn xong thì thì cái bàn kêu “ cạch … cạch … ” . Nó thì lại đứng trơ mắt ra nhìn đống bàn cũ nát sắp đè lên mình rồi còn chập điện nói thêm 1 câu ngớ ngẩn : “ ơ hơ… cái quái gì vậy .
” . Đúng lúc nó sắp gặp được anh Diêm Vương thì 1 bóng đen lướt qua nó kéo nó ngã xuống 1 bờ ngực rắn chắc . Nó mê man suốt từ lúc bị ngã , bây giờ nó được nằm trong phòng y tế nhờ hắn bế vào trước sự ngỡ ngàng của cô y tế và nhờ “sự ghẻ lạnh” của hắn mà đã đuổi được chị y tế hám giai kia . Haiz … đẹp trai khổ quá đi mất …
“ – Ân ơi …. Ân ơi … hu hu … tỉnh lại đi … Long xin lỗi … Long không làm thế nữa đâu … Một cậu bé chừng 5-6 tuổi ngồi khóc bên cạnh 1 bé gái rất xinh mặc váy công chúa . Cô bé mê man tỉnh dậy ,
trên đầu có 1 vết máu đỏ tươi , cô bé quay đầu sang thì nhìn thấy 1 cậu bé bằng tuổi mình đang vừa lay tay mình vừa ngồi khóc , mang dấu hỏi chấm trong đầu cô bé hỏi cậu bé .
– Cậu là ai vậy ? Cô bé tròn mắt nhìn cậu bạn bên cạnh . Cậu bé nghe vậy liền hoảng hốt hỏi lại .
– Cậu không nhớ gì sao ?
– Nhớ gì ? Tớ quen cậu sao ? Cô bé lại tròn mắt hỏi cậu bé .
– … Cậu bé kia sợ quá không nói lên lời . Đằng sau có 1 người đàn ông dắt cậu bé đi để lại cô bé xinh xắn kia ở lại khóc .
– hu hu …. anh Minh ơi anh đâu rồi … hu hu em muốn về nhà … hu hu ….
Đúng vậy , cô bé kia là nó . Nó với Minh và bạn bè đang chơi trốn tìm ở biệt thự nhà Minh thì nó bị lạc vào rừng khi tìm chỗ trốn . Vào rừng thì gặp 1 cậu bé đang ngồi khóc , cậu bé đó chính là hắn. Nó tiến tới chỗ hắn rồi hỏi có chuyện gì thì hắn vẫn ngồi khóc . Sau đó hắn không khóc nữa ngước mặt lên nhìn nó , thực sự nó rất dễ thương : mắt to ; tròn lại còn đen láy sâu hút , nước da trắng mịn như có gì hấp dẫn hắn tiến tới chỗ nó .
– Cậu có biết đường ra không ? Tớ mới đến đây nên bị lạc … hì hì…nhà tớ ở bên cạnh nhà cậu hay sao ý cậu dẫn tớ đi được không ? Hắn không nói gì gật mạnh một cái rồi dẫn nó đi về nhà . Từ đó nó chơi thân với hắn , hắn trở thành bạn thân với Minh . Một hôm hắn sang nhà nó bảo sẽ chỉ cho nó 1 thứ rất hay ở trong rừng thế là nó đi ngay . Nó với hắn vào rừng , thì ra hắn muốn cho nó thấy thỏ con mà nhà hắn nuôi .
– Ân muốn sò nó không ? Hắn hỏi nó . Nó gật đầu liên tục .
– Thế Ân phải thưởng cho Long cái gì chứ .
– Thế Long muốn gì Ân cho .
– Cái này nè …. Chụt …Hắn hôn lên má nó 1 cái làm nó ngượng chín mặt .
– Long xấu lắm sao lại hôn Ân chứ . Cậu đứng lại đi .
– Hi hi cậu bắt tớ đi …
– Á ….
.
Nó vấp phải hòn đá rồi đập đầu xuống đất . Nó đã mất hết ký ức của nó và hắn khi bị ngã . Vào thời điểm đó hắn cũng biến mất không dấu vết .
”
– Long … Long ơi … cậu đừng đi …. Nó nói mớ vài câu , tay nắm chặt ga giường .
Một bàn tay to và ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nó .
– Yên tâm … tớ sẽ không đi đâu . Hắn mỉm cười .
Khóe miệng nó cũng nhô lên . Bóng hai người đổ trên nền nhà trở thành bức tranh sinh động .