Yêu Một Người Nợ Một Đời

Yêu Một Người Nợ Một Đời

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Lạc Xoong
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 58,388
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Chương 813:

 

Loại đau đến tận xương tủy đó, chỉ nghĩ thôi cô cũng biết là đau đến mức nào.

 

Bác Âu thở dài: “Từ nhỏ đến lớn, ông cụ chưa từng đánh ông Lục. Nhưng chỉ vì cô mà ông cụ lại đánh cậu ấy đến gãy cả gậy… Hai”

 

…”

 

Bước chân của Hạ Mộc Ngôn dừng lại ngoài cửa sảnh trước. Những điều nên nói bác Âu cũng đã nói, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nên nhiều lời nữa, bác Âu không giục cô đi vào mà cầm bình rượu bước thẳng vào phòng ăn một mình.

 

Hạ Mộc Ngôn thoáng sững sờ.

 

Vang vọng bên tai cô, hình ảnh trước mắt cô đều là giọng nói và hình ảnh của Lục Cẩn Phàm ngày ấy. Anh từng nói niềm tin là nền tảng cơ bản của hôn nhân, anh từng nói nhất định sẽ không bao giờ ly hôn, nhưng đến cuối cùng anh lại là người bức ép cô rời đi. Lục Cẩn Phàm đã từng luôn miệng thề non hẹn biển đi hết quãng đời này với cô đã chết rồi.

 

Cho nên anh đã không còn là người đàn ông mà cô tin yêu, không còn là người đàn ông sẽ vì cô mà không màng đến tính mạng của mình, cũng chẳng còn là người đàn ông vì cô mà phá hủy lời thề không vấy máu ở Campuchia.

 

Anh nói anh đã chết trong vụ tai nạn xe đó rồi.

 

Cho dù cô biết rõ, đó là giả, nhưng ba năm sau cô vẫn tự thôi miên mình để dần dần tin rằng đó là sự thật.

 

Anh ta chỉ là người đàn ông có gương mặt và ngoại hình của Lục Cẩn Phàm.

 

Chỉ vậy thôi.

 

Nhưng bác Âu lại nói với cô rằng, ba năm trước, sau khi cô rời đi, Lục Cẩn Phàm một mình gan lỳ chịu đựng từng đòn đánh dữ dội của ông cụ, còn tự mình thừa nhận chính anh ép cô ra đi.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn những ánh đèn sáng rực trước mắt ở sảnh trước. Lúc này Nghiêm Cách từ bên ngoài đi vào, thấy Hạ Mộc Ngôn cứ đứng ngoài cửa như một pho tượng bèn huơ huơ tay trước mặt cô: “Chị Ngôn, chị ngẩn ngơ cái gì nữa? Đứng ngoài này làm gì? Chị đang cho muỗi ăn hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn định thần lại lườm cậu ta một cái: “Cậu vừa đi đâu đấy?”

 

“Tôi đi lòng vòng quan sát cửa ra vào của nhà họ Lục, làm quen một chút địa hình từ đây ra bên ngoài. Lỡ nơi này xảy ra chuyện thì tôi cũng có thể kịp thời đưa chị thoát ra khỏi đây. Chẳng phải đây là trách nhiệm của vệ sĩ hay sao?”

 

“Tôi ở đây có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ở nhà họ Lục rất an toàn, cậu không cần phải bận tâm chuyện làm quen với địa hình đâu. Nghỉ ngơi chút đi.

 

“Hả? Vậy chị quen thuộc với nơi này lắm à? Chẳng lẽ chị thật sự là bà Lục gì đó sao… mà không phải là chị Ngôn còn độc thân hả?”