“Lý Ngọc, tỉnh lại đi…”
“Lý Ngọc, Lý Ngọc…”
Giọng nói mờ mịt phảng phất như tới từ hư vô, không ngừng vang vọng trong lỗ tai hắn.
Mí mắt Lý Ngọc nặng tựa vạn cân, cố thế nào cũng không thể mở nổi, nhưng những âm thanh kia lại rất chân thật, quanh quẩn bên tai hắn.
Không đúng, người đã chết sao có thể nghe được âm thanh gì?
Lẽ nào hắn còn sống?
Trong lòng Lý Ngọc hiện lên một suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã bị hắn bác bỏ.
Điều đó là không thể nào.
Bản thân hắn là cao thủ tinh thông súng ống, viên đạn kia bắn xuyên tim, hắn không có bất kỳ khả năng sống sót nào, y học hiện đại còn chưa xuất sắc tới mức ấy.
Thế nhưng, đối mặt tử vong, hắn cũng không sợ hãi gì.
Hắn ung thư giai đoạn cuối, vốn không thể sống được bao lâu.
Từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, hắn chủ động gia nhập tập đoàn tội phạm nằm vùng năm năm.
Dựa vào năng lực học tập xuất sắc, hắn được thủ lĩnh tập đoàn tín nhiệm vô cùng, từ một nhân viên quèn thành công ngồi lên vị trí dưới một người trên vạn người.
Dưới sự phối hợp của Lý Ngọc, cuối cùng quân đội cũng thành công một lưới bắt sạch tập đoàn tội phạm lớn nhất trong nước.
Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Lý Ngọc cũng không vui vẻ bao nhiêu.
Vị trí dưới một người trên vạn người kia không phải tự nhiên có được, nằm vùng năm năm, vì nhiệm vụ sau cùng, hắn đã làm rất nhiều chuyện vốn không nên làm.
Thậm chí có rất nhiều lúc hắn còn không thể phân rõ, rốt cuộc hắn là người tốt hay người xấu.
Sau đó, hắn khám ra bản thân bị ung thư giai đoạn cuối, tuy hắn vẫn luôn tích cực điều trị nhưng từ đó về sau, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, hắn luôn xông lên phía trước.
Mãi tới một lần bắt một tên tội phạm bắt cóc nguy hiểm có cầm súng, vì cứu con tin, Lý Ngọc lấy thân làm mồi câu, ngực trúng đạn, hi sinh lẫy lừng…
Đây là đoạn ký ứng tồn tại trong đầu hắn, mà một đoạn ký ức khác lại nói cho hắn biết, hắn là một đệ tử của Bạch Vân Quan Trần quốc, hai năm trước hắn bái nhập nơi này, bước lên con đường tu hành, đến nay còn chưa tụ khí thành công.
Hôm qua hắn còn nằm trên giường tu hành, khi thức dậy đã thành như bây giờ…
Hai đoạn trí nhớ hoàn toàn khác biệt không ngừng đan xen trong đầu hắn, đủ loại tâm tình phức tạp trùng kích khiến Lý Ngọc đau đầu muốn chết, một giọt nước mắt không chịu khống chế chảy ra từ khóe mắt hắn.
Lý Ngọc còn chưa kịp hồi ức càng nhiều hơn, thân thể bỗng bị ai lắc, một giọng trẻ tuổi truyền vào trong tai hắn.
“Này, không phải ta chê ngươi, nhưng nam tử hán đại trượng phu, chẳng phải chỉ là tụ khí thất bại thôi sao, có gì phải khóc?”
“Cùng lắm thì không tới Côn Luân nữa, ngươi theo ta xuống núi, chờ khi phụ thân ta chết rồi, ta kế thừa ngôi vị hoàng đế rồi sẽ phong cho ngươi làm Vương gia, cả đời tận hưởng vinh hoa phú quý vô tận, cũng coi như tiêu dao vui sướng…”
Giọng nói bên tai quá ầm ĩ, ầm ĩ tới mức khiến hắn phiền lòng. Lý Ngọc khó khăn mở mắt.
Đập vào mắt là một gương mặt trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi mặc một bộ cổ trang, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, giữa hai đầu lông mày còn lộ ra anh khí nhè nhẹ.
Nhưng hắn vẫn không nhận ra người này, điều đó khiến Lý Ngọc cảm thấy mờ mịt.
Theo lời người trẻ tuổi nói, một số ký ức không thuộc về hắn bỗng dũng mãnh tràn vào trong óc Lý Ngọc.
Luyện Khí Trúc Cơ, Kim Đan Nguyên Anh… Côn Luân Thục Sơn, Nga Mi Thanh Thành, Phá Hư Hợp Đạo, Độ Kiếp Phi Thăng…
Lượng tin tức xa lạ mà hùng hậu không gì sánh được nổ tung ầm ầm trong đầu hắn, Lý Ngọc chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng, mắt tối sầm lại, lại mất đi ý thức.
…
Ba ngày sau.
Trần quốc, Bạch Vân Quan.
Gió sớm khẽ vuốt, tia sáng mờ mờ.
Trong đạo quan có khí nhẹ bốc lên. Thân là Quốc quan của Trần quốc, từ trước tới nay hương hỏa của Bạch Vân Quan vẫn luôn hưng thịnh.
Mặt trời mới vừa lên, bách tính ở gần đây đã thức dậy, tới đạo quan dâng hương cầu phúc.
Lý Ngọc tựa trên một gốc bạch thụ ở sau đạo quan, ngây ngốc nhìn mặt trời mới mọc.
Ba ngày qua hắn vẫn luôn tự hỏi một vấn đề.
Rốt cuộc hắn đã chết hay chưa?
Suy nghĩ thật lâu hắn mới đưa ra được một đáp án.
Hắn đã chết, nhưng chưa chết hoàn toàn.
Lý Ngọc nằm vùng ở thế giới khác đã chết, nhưng linh hồn của hắn lại phụ vào thân một người ở thế giới này.
Hai người cùng tên Lý Ngọc, tướng mạo cũng không khác biệt, khắp người, ngoại trừ vết bớt mờ nơi ngực ra, còn lại đều giống nhau.
Có thể nói, ngoại trừ việc tóc của Lý Ngọc ở thế giới này hơi dài hơn một chút, thì trên mặt ngoại hình, hai người gần như không khác nhau chút nào.
Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn ở ngoại hình.
Lý Ngọc vươn tay, hấp dẫn lực lượng thần bí nào đó trong hư không. Chỉ chớp mắt sau, trên lòng bàn tay hắn bỗng xuất hiện một tia hỏa quang, sau đó nó nhanh chóng ngưng tụ thành một hỏa cầu.
Theo hỏa cầu xuất hiện, cỏ xanh dưới người hắn dần trở nên héo rũ.