Trần Minh hỏi ngược lại: “Chu sư muội à, chuyện tìm linh dược ấy chỉ cần một mình muội là đủ rồi, cũng đâu cần tới hai người. Trong lòng muội nghĩ gì, muội tưởng huynh không biết?”
Chu Tử Tuyền tức giận giậm chân, tất nhiên một mình nàng tìm linh dược là đủ, nhưng nàng ấy muốn tạo cơ hội để ở một mình với Lý Ngọc. Khi tâm tư của mình bị Trần Minh vạch trần tại chỗ, một người con gái như nàng ấy phải giấu mặt mũi vào đâu đây?
Cái tên Trần Minh này sao lại đáng ghét như vậy chứ!
Trần Minh nhìn Lý Ngọc với ánh mắt đầy mong đợi, chờ câu trả lời từ hắn.
Trải qua chuyện lần trước, Lý Ngọc cũng hiểu ra một chuyện, hành trình tu tiện vô cùng nguy hiểm, một nam nhân thực lực mạnh mẽ vẫn hữu dụng hơn nhiều so với một nữ nhân xinh đẹp.
Khách sáo với Chu sư muội không bằng khách sáo với Lý Ngọc.
Chu Tử Tuyền nhìn Lý Ngọc và hỏi: “Lý sư đệ, đệ muốn đi với ai?”
Lý Ngọc đương nhiên muốn đuổi quỷ, chuyện tìm linh dược hoàn toàn phụ thuộc vào vận may, rất có thể sẽ tốn công vô ích, không kiếm được một đồng linh tệ nào. Tuy nhiên, đuổi quỷ thì khác, ít nhất cũng đảm bảo có được khoảng hai mươi mấy đồng linh tệ, chưa kể cũng không nguy hiểm cho lắm, kể cả có xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi nữa…
Một tai nạn là một điều tốt cho hắn ta, với chiếc lư hương thần bí, Lý Ngọc ước rằng một con ma mạnh hơn sẽ xuất hiện, một người sẽ hít một, hai người sẽ hít một cặp, chỉ để xem chiếc lư hương sau khi được sửa chữa sẽ có tác dụng kỳ diệu gì ...
.
Đối với Lý Ngọc, chuyện ngoài ý muốn là chuyện tốt. Với chiếc lư hương thần bí đang có trong tay, Lý Ngọc chỉ mong sao có một con quỷ mạnh hơn xuất hiện. Một con đến thì hút một con, hai con đến thì hút cả đôi, đúng lúc có thể xem sau khi lư hương được sửa chữa, nó có tác dụng kỳ diệu gì…
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Đệ…”
Lo lắng Lý Ngọc sẽ bị sắc đẹp của Chu sư muội mê hoặc, Trần Minh lập tức nhắc nhở: “Lý Ngọc, đệ phải suy nghĩ thật kỹ càng. Nếu như đệ gặp nguy hiểm, Chu sư muội chẳng hữu ích chút nào cả, chỉ biết đứng bên cạnh mà nhìn thôi. Nhiệm vụ lần trước phải dựa vào cả hai chúng ta, khi hai chúng ta liên thủ, dù cho có gặp phải con quỷ đang trong giai đoạn Luyện Khí đi nữa, chúng ta cũng có thể xoẹt xoẹt mà giết chết nó…”
Chu Tử Tuyền nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nàng nghiến răng nói: “Trần Minh, huynh!
”
Trần Minh cũng không chịu thua kém, hắn nói: “Huynh thì sao, những gì huynh nói đều là sự thật. Nhiệm vụ lần trước, muội có ích gì không…”
Chu Tử Tuyền cũng phản bác lại: “Huynh thì hữu ích quá rồi. Nếu không phải huynh dùng pháp thuật lung tung, tiêu hao pháp lực và bị con yêu nữ kia dựa vào người, vậy thì có những rắc rối sau đó không?”
Vì chuyện nữ quỷ dựa vào người lần trước, Trần Minh bị rất nhiều người trêu đùa, và chuyện này đã trở thành điểm yếu của hắn. Chu Tử Tuyền nhắc lại chuyện cũ, Trần Minh tức giận muốn nghẹt thở, hắn nói: “Đừng tưởng huynh không biết muội có chủ ý gì. Chẳng phải muội thèm thuồng sắc đẹp của Lý Ngọc hay sao. Lý Ngọc, đệ phải cẩn thận với Chu Tử Tuyền, con đường tu tiên còn dài, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành của chúng ta mà thôi…”
Lý Ngọc còn chưa đưa ra quyết định, Trần Minh và Chu Tử Tuyền bắt đầu tranh cãi.
Trong số rất nhiều ngoại môn ở Côn Lôn, địa vị của Bạch Vân Quán tương đối cao, ngay cả hoàng tộc của một số quốc gia nhỏ cũng sẽ cố gắng hết sức để gửi con mình vào. Trần Minh là hoàng tử của Trần Quốc, Chu Tử Tuyền cũng đến từ một gia đình quyền quý của một quốc gia nào đó, thật khó mà tưởng tượng với hai người có hai thân phận như vậy lại cãi nhau ỏm tỏm giống những người phụ nữ đanh đá mắng chửi ngoài đường.
Cuối cùng thì hai bên đều nhường một bước, Chu Tử Tuyền cũng tham gia vào nhiệm vụ đuổi quỷ lần này. Sau cùng, linh tệ được phân chia theo điểm cống hiến, lúc này tranh chấp mới kết thúc.
Lý Ngọc vốn muốn rủ Khương Ly đi cùng mình, nhưng Khương Ly nói rằng nàng ấy không được khỏe, vì vậy hắn không ép buộc nàng ấy, nên cùng Chu Tử Tuyền và Trần Minh xuống núi.
Với thực lực hiện tại của bọn họ, không thể bay trên không trung quá lâu. Lần trước khi xuống núi, bọn họ phải bay một đoạn rồi lại đi một đoạn, đợi khi pháp lực phục hồi thì mới tiếp tục bay trên không trung. Trần Minh và Chu Tử Tuyền thì tụ khí sớn hơn nhiều so với Lý Ngọc, khoảng cách bay cũng dài hơn một chút.
Nhưng lần này, Trần Minh và Chu Tử Tuyền phát hiện ra rằng pháp lực của họ sắp cạn kiệt, và khi tốc độ của họ giảm mạnh, Lý Ngọc vẫn bình tĩnh và thư thái, tốc độ không giảm. Ngoài ra, trên đường đi, bọn họ cũng không thấy Lý Ngọc sử dụng đan dược gì để phục hồi lại khí.
Điều này cho thấy pháp lực của Lý Ngọc đã thâm sâu hơn bọn họ.