Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết

Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết

Cập nhật: 07/05/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,500
Đánh giá:                        
Đam Mỹ
     
     

(Edit: Dii)

Ánh mắt của Cố Chiêu rất hung dữ, dữ như sắp ăn thịt người.

Kỷ Tô hơi sợ hãi, phần nhiều hơn là thẹn thùng, chỉ có thể kề gò má của mình lên bả vai hắn, cọ khẽ như lấy lòng.

Cố Chiêu hít sâu một hơi, ngón tay véo lên gò má cậu: “Đi thôi, về khách sạn.

Một tay hắn ôm Kỷ Tô, tay còn lại chống lên cát, dồn sức vào eo, cứ thế bế một người mà đứng lên.

Kỷ Tô sợ hết hồn, vòng tay ôm cổ hắn theo phản xạ.

“Yên tâm, không để em ngã đâu.

” Cố Chiêu cười, giọng vẫn còn hơi khàn.

Đang nói thì bắt gặp một đôi tình nhân trên bờ biển đang tíu tít đi tới.

“Có người.

” Kỷ Tô nói nhỏ, “Cố Chiêu, mau thả em xuống.

Cố Chiêu cụp mắt: “Em tự đi được không?”

Kỷ Tô gật đầu, giãy khỏi ngực hắn đứng xuống đất.

Chân vẫn hơi nhũn, nhưng tự về khách sạn không thành vấn đề.

Hai người sóng vai nhau bước về, đằng sau thoảng qua giọng hờn dỗi của cô gái: “Em cũng muốn bế công chúa, anh coi bạn trai nhà người ta còn bế công chúa được kìa!

Bước chân của Kỷ Tô khựng lại, sau đó nhanh chóng tăng tốc rời khỏi đây.

“Chậm thôi.

” Cố Chiêu nắm cổ tay cậu kéo về: “Vội thế làm gì?”

“Đâu có...

.

” Kỷ Tô dừng bước, “Em đâu có vội.

Bàn tay nắm lấy tay cậu rất nóng, ngón tay nới lỏng bọc lấy xương cổ tay gầy guộc, sau đó lần từ từ xuống dưới, đan vào giữa những ngón tay cậu.

Tim Kỷ Tô đập dữ dội, tựa như có một dòng điện chạy dọc theo những ngón tay đan chặt, tiến thẳng lên sống lưng cậu.

Quái lạ, rõ ràng đã từng làm những chuyện thân mật hơn, nhưng tại sao bây giờ chỉ nắm tay thôi mà nhịp tim cũng tăng tốc thế này?

Kỷ Tô mím môi, không kìm được nhìn lén người bên cạnh.

Đường nét gò má mượt mà sắc bén, đặc biệt là chân mày cao vút và sống mũi cao hẹp, có thể nói đây là tác phẩm hoàn hảo nhất của bậc thầy điêu khắc.

Cố Chiêu nhìn phía trước, hờ hững hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Không nhìn gì hết.

” Kỷ Tô thôi nhìn, lại cảm thấy là lạ: “Anh không nhìn em, làm sao biết em đang nhìn anh?”

“Đương nhiên anh biết.

” Cố Chiêu nhìn chếch qua, từ từ nở nụ cười: “Anh là bạn trai em, có thể nhìn em một cách quang minh chính đại.

Tai Kỷ Tô nóng bừng, cậu nhỏ giọng đáp: “Ò.

Hai người cứ thế nắm tay đi từ bãi biển về khách sạn. Tới lúc tách ra, cả lòng bàn tay đều ra mồ hôi nóng ướt dính nhớp.

Kỷ Tô cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong thì thay quần dài áo sơ mi trắng vào.

Rút kinh nghiệm từ lần trước đi chơi trong khu du lịch trên núi, lần này đi biển, cậu cố ý mang thêm vài bộ quần áo nữa.

Kỷ Tô đứng trước gương trong phòng tắm cài cúc áo sơ mi lên tới tận chiếc cúc cao nhất một cách cẩn thận, bấy giờ mới đi ra khỏi phòng tắm.

Cố Chiêu ngồi trên sô pha, nghe tiếng liền ngước mắt lên nhìn cậu, hắn hơi híp mắt lại.

“Em tắm xong rồi.

” Kỷ Tô hơi mất tự nhiên, “Chừng nào anh đi ngủ?”

Cố Chiêu vỗ lên chỗ bên cạnh, ra hiệu cho cậu đi qua.

Kỷ Tô bước tới, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Cố Chiêu kéo lên đùi.

Kỷ Tô lập tức che miệng lại, ồm ồm nói: “Vẫn, vẫn muốn hôn nữa sao?”

“Sao nào?” Cố Chiêu ôm lấy eo cậu, xoa nắn cách một lớp áo: “Không thích anh hôn em à?”

Kỷ Tô nhũn người vì được xoa, cậu ậm ờ đáp: “Không phải.

.

.

Cố Chiêu hôn lên mu bàn tay đang che miệng của cậu: “Vậy thì thế nào?”

“Em nghĩ lưỡi của em trầy rồi.

” Kỷ Tô thả tay xuống, “Hơi tê, còn hơi đau nữa.

Cố Chiêu nắm lấy cằm cậu: “Thè ra anh xem thử.

Kỷ Tô không nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi đỏ sẫm ra.

Một giây sau, Cố Chiêu sáp lại, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi non mềm.

“A.

.

.

” Miệng Kỷ Tô bị lấp kín, tiếng kháng nghị nhanh chóng chuyển thành tiếng nghẹn ngào.

Cố Chiêu đè cậu lên đùi mà hôn, hôn đến khi ánh mắt cậu mất tiêu cự thì liếm khóe môi ướt đẫm của cậu, giống như không muốn lãng phí một giọt nước bọt nào.

Kỷ Tô cảm thấy lưỡi mình bị hôn mất cảm giác luôn rồi, cổ áo sơ mi siết chặt khiến cậu không thở nổi.

Cố Chiêu rút một tay ra mở cúc áo cho cậu, vừa mở vừa cười: “Cài chặt thế, đề phòng anh hả?”

Kỷ Tô đỏ mặt phủ nhận: “Không phải mà.

.

.

Ngón tay của Cố Chiêu đẩy cổ áo sơ mi ra, lòng bàn tay hơi thô ráp cọ lên làn da trắng như tuyết, để lại một vệt đỏ mờ.

Kỷ Tô run rẩy trong ngực hắn, ngón tay ửng hồng níu chặt lấy ngực áo phông của hắn, giọng mềm mại như đang làm nũng: “Cố Chiêu, em buồn ngủ.

Ánh mắt của Cố Chiêu sâu không thấy đáy, hắn bế cậu lên đặt trên giường.

Nệm giường mềm dẻo lún xuống, Kỷ Tô hơi căng thẳng nhìn hắn.

Cố Chiêu hôn lên đôi môi bị mình hôn cho sưng tấy thêm cái nữa, giọng hắn khàn khàn: “Đêm nay anh ngủ sô pha.

Kỷ Tô giơ tay ra theo bản năng, nắm chặt lấy ngón tay hắn.

Cố Chiêu quay người lại: “Sao thế?”

Thùy tai của Kỷ Tô ửng hồng: “Thật ra giường này lớn lắm, hay là tụi mình.

.

. tụi mình ngủ chung đi.

Cố Chiêu rũ mắt nhìn cậu: “Em chắc chứ?”

Kỷ Tô gật đầu: “Tụi mình mỗi người một nửa.

Cố Chiêu vừa bực mình vừa buồn cười: “Còn định chơi trò phân chia ranh giới?”

“Không có, chỉ là em cảm thấy có một số việc nhanh quá không tốt.

” Tiếng Kỷ Tô ngày càng nhỏ, “Hôm nay chúng ta vừa mới xác lập quan hệ, phải tiến hành tuần tự.

.

.

Cố Chiêu nhướng mày: “Xác lập quan hệ gì?”

Kỷ Tô buông tay ra: “Thì quan hệ đó đó.

.

.

Cố Chiêu cúi xuống: “Quan hệ đó đó nào?”

“Quan hệ yêu nhau!

” Kỷ Tô bị ép tới phát bực, nhắm mắt la lên: “Yêu nhau, tụi mình đang yêu nhau!

Cố Chiêu vừa lòng, thấp giọng đáp: “Anh thích em, cho nên sẽ không kìm được mà muốn hôn em, muốn ôm em, muốn——”

Kỷ Tô nhấn mạnh: “Tiến hành tuần tự!

“Được.

” Cố Chiêu cười thâm sâu, “Tiến hành tuần tự.

Kỷ Tô lăn hai vòng trên giường, chừa chỗ ra cho hắn.

Cố Chiêu nằm lên, nhắc nhở cậu: “Đêm nay em ngủ ngoan một chút.

“Trước giờ em đều ngủ ngoan mà.

” Kỷ Tô không đồng ý, “Chẳng đá cũng chẳng đánh ai.

Cố Chiêu cười: “Ngủ đi.

*

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tô mơ màng tỉnh dậy. Mắt còn chưa kịp mở, tay cậu đã sờ trúng thứ gì đó cứng cứng dai dai.

Thấy sờ đã quá nên cậu vô thức sờ thêm hai cái nữa, thậm chí còn nắn nắn ngón tay.

“Ngủ ngoan mà em nói đây à?” Chất giọng quyến rũ vang lên bên tai, kèm theo đó là chất trầm khàn và vẻ lười biếng chỉ sáng sớm mới có.

Tai Kỷ Tô tê rần, cậu mở choàng mắt, nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đang dán chặt lấy cơ ngực rắn chắc đầy đặn.

Cậu chớp mắt, thình lình nhận ra bàn tay ấy là tay của mình.

Kỷ Tô vội rụt về như bị điện giật, sau đó lại bị bàn tay lớn hơn đè xuống.

Ánh mắt thâm sâu của Cố Chiêu khóa chặt lấy cậu: “Thích sờ thì sờ cho đã đi.

“Không phải, mới nãy em vô tình.

.

.

” Kỷ Tô vớt vát giải thích, nhưng vẫn không cản được tay mình bị kéo mò xuống dưới.

Cơ bụng từng múi rõ ràng, đường chữ V mượt mà xinh đẹp.

.

.

Tai Kỷ Tô đã đỏ lựng, ngón tay cậu co cuộn lại: “Không được.

.

.

Cố Chiêu ghé qua cắn lên môi cậu một cái, sau đó dứt khoát ngồi dậy xuống giường, đi về phía phòng tắm.

Kỷ Tô ngơ ngác ngồi dậy, giơ bàn tay khi nãy lên, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay vẫn còn vương lại xúc cảm mãnh liệt nào đó.

Sao lại t-to.

.

. như thế.

.

[*] Chỗ “to” raw là 地, theo âm đọc thì có vẻ là chữ 大 (to) nhưng mà chưa đọc ra rõ nên mạn phép thay như thế cho dễ hiểu.

.

.

*

Ăn trưa xong, hai người kết thúc chuyến đi biển lần này, ngồi máy bay quay về thành phố A.

Mở cửa nhà ra, Kỷ Tô đi thẳng về phòng ngủ phụ, chuẩn bị cất hành lý.

Cố Chiêu đứng ở cửa phòng nhìn cậu: “Không định dọn sang phòng ngủ chính à?”

Kỷ Tô khựng lại, khẽ đáp: “Tạm thời không dời, em quen ở phòng này rồi.

Thật ra cậu vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý hằng đêm ngủ cùng giường cùng gối với đối phương.

Cố Chiêu không ừ hử gì, đổi chủ đề khác: “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Tụi mình vừa về tới, anh cứ nghỉ ngơi đi đã.

” Kỷ Tô quay đầu, “Tối nay tụi mình ra ngoài ăn nhé?”

Cố Chiêu đáp: “Không sao, anh không mệt.

Kỷ Tô nghĩ đến việc hắn từng nói bản thân luôn sung sức, cậu suy nghĩ vài giây: “Vậy ăn sườn xào chua ngọt với trứng gà xào cà chua đi, anh nấu hai món đó ngon lắm.

“Được.

” Cố Chiêu đáp lời, xoay người rời khỏi phòng ngủ phụ.

Kỷ Tô thu dọn đồ đạc xong thì mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho Kiều Cẩm.

Kỷ Tô: [Tiểu Kiều, bọn tôi đi biển về rồi.

Kiều Cẩm: [Về nhanh vậy?]

Kiều Cẩm: [Còn tưởng hai cậu phải chơi thêm vài ngày cơ!

]

Kỷ Tô: [Tôi có mang quà lưu niệm về cho cậu, khi nào rảnh thì gặp mặt đưa cho cậu.

]

Kiều Cẩm: [Vừa khéo quà của tôi cũng chưa tặng tới tay cậu nè.

]

Kiều Cẩm: [À quên, kế hoạch tỏ tình với hot boy Cố ra sao rồi?]

Kỷ Tô: [Rất suôn sẻ.

]

Kiều Cẩm: [Tôi nói rồi mà!

]

Kiều Cẩm: [Vậy giờ sao đây, hai người thành đôi rồi à?]

Kỷ Tô: [Ừ.

]

Kiều Cẩm: [Aaaaaa tôi lấy được tin tức độc quyền chấn động nhất năm nay rồi!

]

Kỷ Tô: [Tiểu Kiều, tạm thời cậu đừng nói với người khác nha.

]

Kiều Cẩm: [Yên tâm yên tâm, tôi không ra ngoài nói lung tung đâu!

]

Kiều Cẩm: [Vậy hai cậu chính thức ở chung rồi hả?]

Kỷ Tô: [Tôi vẫn ở phòng ngủ phụ.

]

Kiều Cẩm: [Thật á? Nhưng mà tôi không tin vào sức kiềm chế của Cố Chiêu cho lắm.

.

.

]

Kiều Cẩm: [Cục cưng Tô Tô, cậu nhất định phải bảo vệ bản thân cho kĩ!

]

Kỷ Tô nhìn chữ trong khung chat, nghĩ ngợi một lát, quyết định tìm kiếm sự trợ giúp.

Kỷ Tô: [Tiểu Kiều, cậu có thể gửi cho tôi chút tư liệu được không?]

Kiều Cẩm: [Cậu nói kiểu tư liệu đó ấy hả?]

Kỷ Tô: [Tôi muốn học hỏi trước.

.

.

]

Hai phút sau, Kiều Cẩm ném sang một liên kết dữ liệu trực tuyến.

Kiều Cẩm: [Đồ quý giấu lâu năm, bộ nào cũng kinh điển!

]

Kỷ Tô: [Cảm ơn.

.

.

]

Kiều Cẩm: [Tô Tô, chỉ mình cậu học thì không được, chủ yếu phải là Cố Chiêu học!

]

Kiều Cẩm: [Với “phần cứng” cỡ đó của Cố Chiêu, lỡ tay một cái là cậu tiêu đời luôn đó!

]

Mặt Kỷ Tô đỏ phừng, cậu chợt nghĩ tới thứ mà sáng sớm hôm nay vừa sờ trúng.

.

.

Kỷ Tô: [Tuy tôi không biết cụ thể phải làm gì, nhưng có khi nào tôi cũng có thể làm 1 không.

.

.

]

Kiều Cẩm: [???]

Kiều Cẩm: [Không đời nào! Tuyệt đối không thể nào!

]

Kỷ Tô: [Tại sao?]

Kiều Cẩm: [Lên giường rồi cậu là bị Cố Chiêu ăn tươi nuốt sống ngay, vậy mà còn muốn làm 1?]

Kỷ Tô: “.

.

.

Kỷ Tô: [Thôi nhé Tiểu Kiều, tạm thời không nói nữa.

]

Tư liệu Kiều Cẩm gửi qua có mấy cái nặng đến vài chục GB, điện thoại không tiện tải nên cậu đành phải mở máy tính lên.

Nhưng cậu không phải hội viên nên tốc độ tải xuống rất chậm, hơn một tiếng rồi mà thanh tiến độ mới được một phần ba.

Kỷ Tô tạm dừng tải như có tật giật mình, đóng máy tính lại rồi ra phòng khách ăn tối.

Ăn tối xong, cậu dọn dẹp bàn ăn như thường lệ. Đang định về phòng thì Cố Chiêu ngồi trên sô pha chợt lên tiếng gọi cậu: “Qua đây, nói với em một chuyện.

Kỷ Tô đi sang: “Chuyện gì thế?”

“Em còn nhớ, trước đó anh có nói với em là sẽ về quê một chuyến không?” Cố Chiêu giơ tay kéo cậu lên sô pha, “Chiều mai đi, em muốn đi cùng anh không?”

Kỷ Tô ngớ người mất mấy giây: “Em cùng về nhà với anh?”

“Ừm.

” Cố Chiêu nắm lấy tay cậu nặn nặn, “Em không muốn đi sao?”

“Em.

.

.

” Kỷ Tô ngập ngừng, “Em cảm thấy bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Hai người vừa mới bên nhau, cả hai vẫn còn rất nhiều thứ chưa hiểu nhau chứ huống chi là người nhà của đối phương.

“Chẳng có gì là chưa đến lúc.

” Cố Chiêu cười: “Gặp phụ huynh mà thôi, em nhát gan thế?”

Kỷ Tô: “.

.

.

“Không sao, em còn một buổi tối để suy nghĩ.

” Cố Chiêu vươn tay kéo người ta vào lòng, “Bây giờ anh muốn hôn em, có cho không?”

Hắn dùng giọng điệu hỏi ý kiến, nhưng trên thực tế lại chẳng kiên nhẫn chờ đáp án, chiếc hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên môi.

Kỷ Tô khó khăn lắm mới học được cách vừa hôn vừa thở sau những lần thực hành, vậy mà vẫn không chịu nổi kiểu hôn thế này.

Lúc bị hôn tới mức hoa mắt chóng mặt, trong lòng cậu nghĩ Cố Chiêu đúng là rất thích hôn cậu, hệt như con cá hường* chỉ biết hôn môi vậy.

.

.

[*] 亲吻鱼, cá hường hay cá hôn nhau:

Hai người rúc ở sô pha hôn nhau thật là lâu, Kỷ Tô nhũn hết cả người nằm trong lòng Cố Chiêu, y như que kẹo bông sắp bị tan chảy.

Cố Chiêu bế cậu đứng dậy, chuẩn bị về phòng ngủ.

“Bên kia.

.

.

” Kỷ Tô treo trên người hắn, ngón tay chỉ về phía phòng ngủ phụ, “Bên kia mới là phòng của em.

Cố Chiêu nhấc một chân đá mở cửa phòng ngủ phụ, bước vào trong.

Hắn đặt Kỷ Tô lên giường, tiếp đó nghiêng người xuống hôn cậu.

Hắn ngậm cánh môi cậu mà mút cứ như hôn chẳng đủ.

Kỷ Tô cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, cậu khẽ giãy giụa.

“Yên nào.

” Một tay Cố Chiêu đè eo cậu, đôi mắt đen kịt lại sáng tới giật mình.

Kỷ Tô không dám nhúc nhích nữa, ánh mắt hoảng loạn chẳng biết nhìn đi đâu: “Anh có muốn ra ngoài bình tĩnh một lát không.

.

.

Cố Chiêu nhấc bàn tay còn lại, đầu ngón tay men theo đường cong mượt mà hướng xuống dưới, nhẹ nhàng chậm rãi chạm vào cẳng chân thẳng dài kia.

Sau đó bàn tay nóng hừng hực tiếp tục tiến xuống dưới, bắt lấy cổ chân cậu.

Kỷ Tô run rẩy vì nóng, lập tức duỗi thẳng ngón chân ra.

“Tay không được.

” Cố Chiêu nhìn cậu, hôn lên mu bàn chân trắng nõn như ngọc, “Vậy bàn chân được chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tô: Dùng bàn chân làm gì?

Cố cẩu: Thưởng cho chiếc cúp lớn của anh.

__________

CHƯƠNG SAU QT, TRONG LÚC CHỜ BETA THÌ SẼ UP CHƯƠNG QT!

!

!