CHAP 28
Vũ Hoàng Diệu Anh , liệu có biết lời cô nói vô tình đến mức nào ?
– Tôi tin cậu , khẳng định là vậy . Điều tôi đã hứa nhất định sẽ làm !
– …
– Cậu nghe cho rõ và nhớ rằng : Trên đời này cậu là ngoại lệ duy nhất của tôi về tất cả .
Hải Đăng khẳng định đầy kiên quyết , môi cậu xuất hiện một nụ cười , rất tươi . Có lẽ Diệu Anh không biết nụ cười này chỉ dành cho cô !
Quả thật với đầu óc của Diệu Anh bây giờ cô chẳng thể hiểu nổi mấy lời Hải Đăng vừa nói . Cô chỉ biết bây giờ mặt cô nóng ran , người ta cười đẹp lắm , rực rỡ chói chang hệt ánh mặt trời vậy .
– Về thôi !
Hải Đăng đứng dậy khoác vai Diệu Anh kéo đi như lúc trước vẫn thường làm .
Cậu dẫn cô đến siêu thị , chẳng biết làm gì nữa . Nhưng Diệu Anh vẫn im lặng đi theo , chẳng hỏi một câu .
Hải Đăng chọn rất nhiều thức ăn , cái gì cũng đưa cho Diệu Anh xem trước , đợi cô gật đầu cậu mới dám lấy .
Tất cả cũng đều do Hải Đăng tính tiền , Diệu Anh chỉ có việc đi theo .
Thấy Diệu Anh cứ im ỉm mãi , Hải Đăng cũng đâm ra bứt rứt .
– Sao thế ? Còn giận tôi à ?
– Cậu làm hòa nhanh như vậy là muốn nghe tôi giải thích chứ gì ?
– Nhất quyết không phải !
!
!
– … – Diệu Anh chỉ nhìn Hải Đăng cũng không trả lời .
– Thôi nào , chấp nhặt gì mấy chuyện đó . Bình thường đi , cậu cứ như vậy tôi chết mất !
– Chết mất ?
Diệu Anh nhại lại tiếng Hải Đăng đầy khó hiểu .
– Ừ , rất khó chịu . Ít nhất cậu phải nói chuyện với tôi chứ , cả buổi cứ như thằng tự kỉ , quê chết được !
Cái hành động tự vỗ mặt của Hải Đăng sao Diệu Anh nhìn nó cứ đáng yêu nhỉ ? Chẳng hiểu sao nữa , tự nhiên cô thích cái hành động đó !
Thấy Diệu Anh cứ ngơ ngẩn nhìn mình , đưa tay véo má cô , Hải Đăng tự đắc .
– Chết mê chết mệt cái vẻ đẹp trai này rồi chứ gì ?
Hình như bị nói trúng tim đen ý , ai đó ngoảnh mặt đi thẳng luôn , chẳng thèm quan tâm kẻ phía sau gọi í ới .
~~~~~
Quỳnh Giao ở nhà cứ phải lo lắng đứng lên ngồi xuống mãi thôi . Nóng ruột nóng gan uống cũng phải mấy lít nước rồi chứ lị !
Tan học đến giờ cũng gần 8 giờ tối rồi sao Hải Đăng còn chưa đưa Diệu Anh về nhà ? Hai người họ đang ở đâu , làm gì nhỉ ?
Trong đầu cứ mường tượng ra từng viễn cảnh lãng mạn mà hai người đó có thể làm , Quỳnh Giao một phen tức tối , sự ghen tuông cứ trào dâng .
Tiếng chuông cửa ở bên ngoài vừa vang lên Quỳnh Giao đã vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa . Y như rằng là cặp đôi ngoài kia đang cười cười nói nói thân thiết . Làm hòa nhanh đến thế sao ?
Vẫn cố ra vẻ tươi cười , Quỳnh Giao hỏi thăm .
– Mày không sao chứ , Diệu Anh ?
– Ừ , ổn mà .
Diệu Anh đẩy cửa vào nhà , Hải Đăng tay xách nách mang theo đống đồ theo sau , miệng than trách .
– Này , tôi có phải ôsin của cậu đâu chứ ?
Mà con nhỏ đằng trước kiêu lắm , chẳng thèm quay đầu lại nhìn một cái , hách dịch lên giọng .
– Tôi có bảo cậu mua đâu chứ ? Cũng đâu có bảo cậu phải xách mấy thứ đó ?
Thôi thì một điều nhịn chín điều lành , Hải Đăng mà hó hé nửa lời chắc bị đá ngay ra khỏi đây ngay lập tức mất .
Diệu Anh lên phòng thay đồ . Quỳnh Giao giúp Hải Đăng sắp xếp thức ăn vào tủ lạnh .
Hải Đăng phần nào suy đoán được nguyên nhân khiến bệnh dạ dày của Diệu Anh tái phát nặng như vậy . Không ngờ mình lại nghĩ đúng , bỏ mặc tủ lạnh trống trơn , cô chẳng thèm ăn một tí .
Quỳnh Giao ngồi trên ghế ngắm Hải Đăng đến ngây cả người . Người con trai này , hoàn mĩ đến mức khiến cô tham lam có được từng phút từng giờ . Vậy mà cái người con gái kia , chẳng thiết tha gì cậu cũng được Hải Đăng ngày ngày sát bên , có bất công quá không ?
Diệu Anh uể oải đi xuống trong cái bộ đồ Đoraemon rộng thùng thình trông chẳng giống ai . Bắt gặp cặp mắt đầy thích thú đang nhìn mình dưới phòng khách , Diệu Anh đâm ra có chút ngượng nghịu .
– Cậu quên rằng trong nhà có con trai à ?
Hải Đăng nhếch mép cười khẩy . Diệu Anh là cực ghét cái điệu cười này nhé !
Quả thực là Diệu Anh quên mất trong nhà mình đang chứa một tên cực kì biến thái . Bộ đồ cô đang mặc thoải mái lắm , cực kì thoải mái , thoải mái đến nỗi nó cứ tự động phô ra những gì không nên thấy … Hận không có cái lỗ nào ở đây , Diệu Anh thẹn chết mất , chẳng dám ngẩng mặt lên nữa , mắt cứ nhìn nhìn dưới chân .
– Được rồi , ngại cái gì chứ ? Tôi về liền là được chứ gì … thức ăn đã đủ cả trong tủ lạnh , cấm cậu nhịn ăn đấy ! – Hải Đăng tình tứ nâng cằm Diệu Anh hướng tầm mắt của cô nhìn về phía mình .
Vậy mà Diệu Anh cứ thơ thẩn , chẳng ơi chẳng hỡi gì cả . Có kẻ ức quá tiện tay búng trán cô một cái rõ kêu rồi mới hả hê đi về .
Diệu Anh ban đầu xuống nhà định lấy gì nhỉ ? Thôi xong , Diệu Anh là bị Hải Đăng búng trán một cái đầu óc đã ngu muội rồi !
Chết chết ! Cái đầu này mà có mệnh hệ gì là ảnh hưởng đến toàn nhân loại đấy !
!
!
Hải Đăng chết bầm !
!
! Đừng để cô thấy được cái bản mặt thối tha đó !
!
!
Diệu Anh thất thần lên lầu , đầu óc cứ mơ mơ màng màng . Tên Hải Đăng đó càng ngày càng thân thiết với cô quá thì phải ? Quỳnh Giao dạo này cứ buồn buồn sao ý ?
Cả buổi tối cật lực dọn phòng sạch sẽ , Diệu Anh hí ha hí hửng chạy qua phòng Quỳnh Giao , tán gẫu .
– Quỳnh Giao , mày đang làm gì thế ?
– Tìm phim xem thôi .
Quỳnh Giao miệng nhai bim bim , vẫy vẫy tay ý bảo Diệu Anh tới xem cùng . Cô lâu rồi cũng không xem phim , chẳng ngại nhảy tót lên giường giật bịch bim bim ăn ngon lành .
– Hôm nay tự nhiên sang phòng tao thế à ?
Quỳnh Giao ngã lăn ra giường đợi phim chạy , hất hất mặt hỏi .
– Lâu lâu rảnh qua tâm sự chút mà .
– Tâm sự ? Không lẽ có chuyện buồn phiền gì à ?
Diệu Anh lắc đầu lia lịa .
– Nghĩ xem , tao thì có gì mà buồn chứ !
Cũng đúng , Diệu Anh học tập cả tình cảm đều chẳng có gì vướng bận . Hai người là bạn thân từ nhỏ , đa số giống nhau về tính cách , vậy mà Diệu Anh lúc nào cũng sướng hơn ! Thật không cam tâm !
!
!
– Mày với Hải Đăng dạo này sao rồi ?
Không nghĩ Diệu Anh sẽ hỏi đến chuyện này , Quỳnh Giao nhất thời bối rối . Rất nhanh sau đó liền tươi cười trả lời .
– Vẫn rất hạnh phúc !
Diệu Anh một mặt tươi cười , vui vẻ vì hạnh phúc của bạn . Mặt khác lại có cảm thấy có gì đó nhói ở trong tim , rốt cuộc dạo này cô đang mắc chứng bệnh quái gở gì vậy ?
Quỳnh Giao và Diệu Anh đang thoải mái xem phim ở đây là thế .
Ở một căn hộ chung cư cách đó không xa lắm , có thằng con trai kiên nhẫn mày mò mấy tờ giấy Origami , xếp vào rồi lại mở ra . Nhiều khi cũng bực lắm , mà nhớ đến người ta , lại cười tủm rồi tiếp tục xếp giấy …