Tóm tắt truyện
Đồ Ngốc, Hãy Cười
Có thể siêng quét lá nhưng lá thì vẫn rơi, lá trên cây thì vẫn khô
Hi vọng gì từ gió và tia nắng
Khi vui thì ta sẽ thấy được hạt lấp lánh trên con đường, còn khi không vui thì ta thấy gì trên con đường
Nhìn thấy nắng len lỏi qua lá cây cảm thấy thật đẹp
Phải chi phiền muộn cũng như lá cây sẽ khô và rụng xuống
Nhìn trăng và thấy trăng vẫn rất to
Đi trên cát giày ta sẽ dính đầy cát, sẽ khó chịu, cát làm ta khó chịu
Còn ta làm ta khó chịu thì ta sẽ cảm thấy thế nào
Từng chăm sóc và bây giờ chỉ nhìn từ xa
Khi nào ra hoa
Cây không đất cây chết, còn ta?Người nhỏ bé không nhớ giọt nước mắt rơi khi nào
Một ngày mất đi nụ cười, một ngày từ bỏ hiện tại
Mắt thì luôn nhìn những thứ đẹp đẽ nhưng trái tim thì không
Muốn rõ lí do sao lại trở nên vô cảm, thờ ơ
Cười vì vui hay cười mọi thứ quá nhạt
Muốn thoát khỏi nhưng tại sao phải thoát khỏi
Che giấu cảm xúc không phải là chuyện nực cười nhất sao?Muốn ăn để tăng cân hay để thoải mái hơn
Ngày mai mọi thứ vẫn vậy
Tự giác thì không, nhưng nếu cho một cú đạp thì sẽ đi rất xa
Ai sẽ biết là bạn thích ăn gì thích làm gì khi bạn bế tắt
Không tồn tại cảm xúc và tình yêu
Làm sao để giải tỏa mọi thứ
Mọi thứ vẫn đi chỉ tôi dừng lại
Lời yêu thương hay quan tâm đều vô ích
Cảm xúc quá đầy thì rơi từ từ
Hát lên sự phiền muộn
Mây đen tạo mưa, cảm xúc đen tạo nước mắt
Sao phải trốn, trốn cái gì?Đừng tổn thương, đừng khóc
Đồ ngốc, hãy cười lại khi muốn cười nhe