Tóm tắt truyện
(1) Năm mười sáu tuổi, Đàn Mạt gặp Tạ Kỳ Thâm lần đầu tiên, chàng trai áo trắng quần đen nét mặt tươi tắn đứng dưới cây nhãn, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo ý cười dịu dàng
Nhịp tim của cô đập như nai con chạy loạn, nhưng từ đầu đến cuối đối phương luôn xem cô như em gái mà chăm sóc
Yêu thầm quá chua chát, cuối cùng cô quyết định buông tay
Nhiều năm sau, khi cô trưởng thành, Tạ Kỳ Thâm đã đứng ở vị trí trung tâm trên con đường danh lợi
Nghe nói ở trên thương trường, thủ đoạn của anh cay độc tàn nhẫn, lòng dạ rất sâu, không có người phụ nữ nào có thể đến gần
Lúc vô tình gặp lại, người bên cạnh hỏi về mối quan hệ giữa hai người, cô né tránh ánh nhìn như có như không của người nào đó, giọng điệu xa cách: “Tôi không thân thiết gì mấy với tổng giám đốc Tạ
”Bụng ngón tay của người đàn ông ma sát ly rượu, nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy
Cô luôn giữ khoảng cách với anh, cho đến khi…Bởi vì lợi ích gia tộc, hai người phải liên hôn ngoài ý muốn
Đêm đó trong biệt thự, cô say bí tỉ kéo cà vạt của anh, hùng hổ nói: “Tạ Kỳ Thâm, em muốn hôn anh
”Thấy anh không nhúc nhích, cô biết trước giờ anh chưa từng rung động với cô, đầu mũi cô chua xót, đôi mắt đỏ bừng như mèo con: “Không cho thì thôi…”Cô muốn đi, nhưng lại bị anh dùng sức kéo lại vào trong lòng
Tạ Kỳ Thâm bị cô giày vò đến phát điên, nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô cuồn cuộn khói lửa, cảm thấy chua chát và buồn cười:“Đàn Mạt, em thật sự không cảm nhận được tôi quan tâm đến em thế nào sao?(2)Nhà họ Đàn bảo vệ con gái lớn, xem đứa con nuôi Đàn Mạt là tiền đặt cược để liên hôn
Sau khi kết hôn, mọi người đều nói cậu chủ nhà họ Tạ vốn dĩ không hề nhìn thẳng vào cô
Trong buổi tiệc nào đó, hai vợ chồng cùng tham dự, trao đổi rất ít
Mọi người xì xầm bàn tán quả nhiên là hai người bằng mặt không bằng lòng
Đẩy hết những tiếng bàn tán ra phía sau, Đàn Mạt hóng gió ở bên ngoài, người đàn ông lạnh lùng khó gần mà trước đó mọi người đều nịnh nọt bước lên, mắt mày ôn hoà cụp xuống, dùng áo vest bảo vệ cô trong lòng, dịu dàng hôn một cái lên trán cô:“Đi thôi, chúng ta về nhà
”Sau đó mọi người mới biết rằng, trong cuộc hôn nhân này, Tạ Kỳ Thâm mới là người yêu đến tận xương tuỷ, dù có chết cũng muốn có được cô
[Ai ai cũng nói Tạ Kỳ Thâm không gần phụ nữ, nhưng không ai biết rằng đáy lòng anh luôn cất giấu một cô gái nhỏ, chỉ muốn chiếm cô làm của riêng, cắn tận xương tủy, say đắm khôn nguôi
][Người đẹp ngọt ngào mềm mại] x [Tư bản bụng dạ siêu cấp xấu xa]Nói chung là, hai người yêu thầm nhau, mượn cuộc liên hôn này mà đường đường chính chính yêu nhau
[Vở kịch sau khi kết hôn]Hôm nào đó, Đàn Mạt nhìn thấy thoả thuận trước khi kết hôn, trách móc Tạ Kỳ Thâm đang ngồi trên sofa: “Người nào đó còn nói là liên hôn thương mại, thực ra là có mục đích không trong sáng, thâm hiểm khó lường
”Ánh mặt trời buổi chiều rọi xuống một cách dễ chịu, người đàn ông lật sách, giọng điệu bình thản:“Ừ, đúng là thâm hiểm khó lường
”Bởi vì không muốn cất giấu và kìm nén nữa
Chỉ muốn chiều chuộng em một cách quang minh chính đại
Lưu ý trước khi đọc:Cách nhau 7 tuổi, từ chương một nam chính đã yêu nữ chính sâu sắc, chương chín thì đề cập đến liên hôn, bắt đầu từ chương 14 là đã kết hôn, ngọt từ đầu đến cuối, nam chính là người tuân thủ “nam đức”