Tóm tắt truyện
Hương Dạ Thảo - Đang tiến hành - Full MoonGiới thiệu truyện teen li kì này:Nhớ lại nhiều năm về trước, trong đêm hoàng cung đỏ lửa kia, nàng chiến y đẫm máu, khóe mắt đẫm lệ điên cuồng chạy đi tìm hắn
Giữa tiếng đao thương chát chúa, khói lửa ngút trời và tiếng nổ rền vang, thân ảnh gầy đơn bạc của hắn nép sát vào vách tường khiến nàng không khỏi nhói lòng
Hắn run rẩy đầy sợ hãi nhìn mũi đao nhỏ từng giọt từng giọt máu tươi được hoàng thúc kéo lê trên nền gạch chầm chậm tiến về phía hắn
Phụ hoàng và mẫu hậu hắn nằm đó bất động, mà hắn có muốn kêu cứu cũng không đủ sức
Hắn gượng cầm kiếm của phụ hoàng lên, lưỡi kiếm run bần bật, nhưng hoàng thúc chỉ quát một tiếng hắn đã buông kiếm xuống, chân vô lực mà té nhào
Lúc ấy, nàng những mong hắn anh hùng xuất thiếu niên, dòng dõi đế vương hơn xa phàm tục, chẳng ngờ hắn như rùa rụt cổ! Đường đường là thái tử, hắn lại nhắm mắt đưa cổ cho người xuống tay!Nếu chẳng phải mang ơn mẫu hậu hắn, nàng thật muốn vứt hắn cho rồi
Thầm khấn nguyện tổ tiên phù hộ, nàng rút song kiếm chuẩn bị lao về phía vương gia
Vừa lúc ấy, lão thái giám theo hầu phụ hoàng hắn từ đâu nhảy ra đột kích vương gia, một bên ông ta phân tán chú ý của vương gia, một bên tạo cơ hội cho hai tiểu thái giám dẫn hắn đi
Vốn là đại tướng nắm giữ hầu hết binh quyền, vương gia lập tức vung chưởng bức lui lão thái giám đồng thời vung kiếm hạ sát hai tiểu thái giám không chút nương tình
Nàng nuốt khan nhìn hắn
Áo hắn ướt đẫm máu, gương mặt tái nhợt của hắn lấm tấm đỏ, kinh hoàng còn hiện rõ trong ánh mắt
Giây phút đó, ánh mắt hắn tình cờ chạm ánh mắt nàng, như một con thú non bị thương run rẩy van xin người qua đường
Nàng nhoẻn miệng cười trấn an hắn rồi lao ra vung kiếm chém vương gia
Lão thái giám cũng nhân lúc vương gia sơ ý liều mạng ôm ghì lấy lão tặc, nàng lập tức nắm tay hắn lôi đi
Hai người bỏ lại phía sau tiếng gào thét điên cuồng của vương gia mà chạy như điên
Nhờ mật đạo được hoàng hậu chỉ ngày trước, hai người kịp thoát khỏi hoàng cung
Đáng giận cho hắn lúc ấy, đã không sức phản kháng mà sức chạy cũng không có! Nàng cõng hắn chạy liền một mạch trốn trong căn nhà cỏ bỏ hoang gần hoàng cung
Vốn nàng định quay về đưa gia quyến chạy trốn, hắn lại sốt cao khiến nàng bất đắc dĩ lưu lại tìm thuốc chữa cho hắn
Sáng hôm sau, nàng liều mạng về thăm nhà
Hỡi ôi, gia đình nhỏ của nàng chỉ còn hoang tàn với đổ nát, mảnh sân con nhuộm đỏ như ánh tà dương
Nàng mím môi cố dằn cơn uất hận
Nàng hiểu rõ lúc này đi trả thù là một đi không có đường về, nàng chưa qua khỏi cổng hoàng cung đã bị giết rồi
Nàng vừa không đủ sức vừa còn sứ mạng bảo vệ hắn
Nhưng, nhớ tới hắn, lửa giận của nàng lại bốc cao
Nếu không vì hắn, nàng đã kịp cứu gia đình mình
Không, nếu nàng không là cận vệ hoàng gia thì nàng sẽ không vướng vào ân oán hoàng tộc, gia đình nàng cũng không bị hủy
Đúng, nàng nên hận hắn
Thế là, ba hôm liền nàng bỏ mặc hắn trong căn nhà cỏ, mặc kệ hắn sống chết ra sao
Nàng lo chôn cất người thân lại thu vén chút hành trang chuẩn bị đời bôn tẩu
Nhìn chân dung mình trên cáo thị truy nã dán khắp đường phố, lòng nàng không khỏi chua xót
Chỉ mới mấy hôm mà nàng chẳng còn gì cả
Nực cười là không lâu trước đó, cả nhà nàng hoan hỉ đi khoe khắp hang cùng ngõ hẹp khi nàng được chọn vào chức đội trưởng đội cận vệ của hoàng hậu
Ôi, đời bể dâu…Đưa mắt nhìn sang ảnh của hắn cạnh ảnh của mình, nàng có chút chột dạ
Không biết hắn sao rồi? Chết? Bị bắt? Hay trốn thoát? Dù sao cũng là đồng phạm, có lẽ nàng nên đi xem hắn một chút
Lúc đó, nàng thề là mình chỉ muốn len lén đứng nhìn hắn, chỉ cần hắn không sao thì nàng sẽ tức khắc rời đi
Ai có ngờ, hắn…Vừa thoáng thấy bóng nàng, hắn đã to gan chạy tới ôm nàng, nước mắt hắn tuôn ra ướt đẫm áo nàng, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm:– Ngươi về rồi! Thật sự về rồi! Ta không tin ngươi bị bắt! Ta biết ngươi sẽ về tìm ta mà! Trên đời này, ta chỉ còn có ngươi…