Tóm tắt truyện
Bạn đang đọc truyện Nhúng Chàm Cực Phẩm của tác giả Tô Ma Mạn Thảo
Cô, chỉ có thể dùng hai từ hình dung, đó là: siêu lười
Xem thì biết, người ta mới sinh ra một ngày ngủ mười bảy mười tám tiếng, còn cô ngủ luôn hai mươi ba giờ
Cô là lại còn ham zai đẹp nữa chứ (zai đẹp ai mà không ham chứ, hắc hắc hắc), một ngày cô ngủ hai mươi ba giờ, còn lại một giờ dùng để ngắm zai
Thời kì trẻ con, trên mình cô giống như có khí chất giám thị tiềm ẩn, lim dim lim dim (tại ham ngủ á), hễ đến chỗ có zai đẹp ngôn tình hiện đại thì bừng tỉnh lại, sau đó mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm người ta, thẳng đến khi zai đẹp biến mất
Hơn nữa nhiều khi hai zai đẹp đi cùng một lúc thần thái lại càng sáng láng hơn nữa
Ăn uống ở trong mộng (chắc tại mơ cũng thấy zai nên no luôn a), không nháo không quấy
Cho nên mẹ đối với cô rất là an tâm, chỉ cần xác định đúng giờ thay tả, thay quần áo là ok, một chút cũng không quan tâm
Bởi vì hồi nhỏ ngủ nhiều nên đầu óc cô phát triển đặc biệt tốt, từ nhỏ đến lớn đi học chẳng thấy cô chú tâm nhưng thành tích lúc nào cũng thuộc hàng top a
(ước gì mình được như cô ấy )Lúc cô nhận được giấy báo nhập học của trường đại học y khoa X nổi danh cả nước, cô cũng không biết mình thảm đến cỡ nào
Học mới biết, trong cơ thể người có bao nhiêu đáng sợ, thực tập trong bệnh viện lại càng ghê hơn, bao nhiêu là bệnh tà ác
Từ đại học X tốt nghiệp ra ngoài, cô trăm ngàn lần khẳng định là mình tuyệt đối không thể là một bác sĩ
Vì thế, Uông Vượng nhờ hồng phúc của chữ “Vượng” phù hộ, vận khí không đến nỗi nào, học bảy năm y khoa lại thuận thuận lợi lợi vào làm ở một công ty nổi tiếng không liên quan gì đến y khoa hết, đó là công ty chuyên về khảo cổ
Cô, tốt nghiệp đại học y khoa hàng hiệu, lại nhảy vào làm ở tập đoàn khảo cổ, có thể ra ngoài nghiên cứu, lúc cần thiết thì kiêm luôn nhân viên cấp cứu
Vì vậy mọi người đối với cô mười phần nhiệt tình, bởi vì ai biết được chính mình kế tiếp có bị thương không mà
Điều cô ân hận nhất chính là tên của mình
Ba cô là người làm ăn, gọi con gái bảo bối của mình là “Vượng” vốn cũng không có gì, Vượng đồng âm với chữ “Vận”, là hy vọng cô đem lại vận khí tốt cho mình và cả nhà, vấn đề đây là họ của cô để ở trên, cô học Uông, vì vậy tên cô gọi là Uông Vượng
Bởi vì lúc ấy ba mẹ cô cũng không nghĩ nhiều lắm nên cứ để như vậy, sau này Uông Vượng muốn đổi tên, lúc này cô đã nhận thức được là bạn cô căn bản là không thể quên được cái tên đặc biệt của cô, nhưng mà mẹ Uông nói, tên không thể tùy tiện sửa, bằng không vận thế của cô sẽ rơi xuống, cho nên cô đại danh đỉnh đỉnh, Uông Vượng cứ để như vậy qua hai mươi bảy cái xuân thu
Mời các bạn đón đọc truyện hot này nhé!