Tóm tắt truyện
Văn án:Gian phòng khách hỗn loạn, mùi tanh của máu, sự chật chội của thi thể, có thể nhận biết đây là hiện trường của một cuộc thảm sát tàn khốc
“James anh không tin em sao? James… Anh trai…” Thiên Ý giọng rung rung, nước mắt chợt trào ra như đê vỡ
Thiên Ý cô từ lúc từ lúc sinh ra đến nay đã mười tám năm có những lúc bi thường có những lúc hạnh phúc thì đây chính là lần thứ hai cô khóc còn lần đầu chính là tiếng khóc chào đời như bao đứa trẻ bình thường khác
Cô như tìm cho mình một cái phao cứu mạng, vừa lắc đầu vừa vừa nắm lấy đôi bàn tay không độ ấm của Robert: “Đúng rồi, Robert
Trước giờ anh tin mà đúng không?”“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ anh hiểu em nhất mà đúng không? Nếu em làm em sẽ nhận mà
”“Em không giết chị ta, em không giết chị ta
Em… em có thể thề…” Cô quay đầu lại nhìn nhìn James, vẻ mặt khẳng cầu, cánh môi mím chặt run rẩy
Robert bất động, dường như anh không biết nên làm thế nào
Anh tự nhận mình yêu cô như tín ngưỡng, nhưng giờ đây vì sao sự tin tưởng cơ bản đó lại không có
Hay là vì kể cả James cũng không tin tưởng cô, người anh ruột bên cạnh cô mười tám năm còn anh chỉ là người bạn, người anh trên danh nghĩa từ lúc cô sáu tuổi
Robert bối rối như cứ vừa muốn nói “anh tin em” thì như có gì đó nghẹn lại nơi cửa miệng, môi mấp máy không thốt nên lời
Đây phải chăng là định mệnh, thượng đế cướp cơ hội thể hiện tình của anh hay là tình yêu đấy vốn đơn giản là sự ảo tưởng, lừa gạt chính bản thân, ngụy tạo nên một con người chân tình, ưu tú
Anh rất muốn ôm lấy cô, đứa bé gái đáng thương đang tìm kiếm một hơi ấm, cầu xin dù chỉ một phần trăm tin tưởng cũng đừng bỏ rơi em ấy
Lần đầu tiên trong đời anh lại cảm thấy mình quá yếu đuối, quá vô dụng
Robert ngã bệt xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, đôi con ngươi vô hồn không còn hình dáng của một nam tử hán, không còn hình ảnh oai phong của một anh chàng tiêu diệt khủng bố giải cứu người dân vô tội nữa, đúng có lẽ cô cũng vô tội đang chờ được anh cứu - tín ngưỡng hơn mười năm của anh sụp đổ rồi, sụp đổ hoàn toàn
Không khí quỷ dị bao trùm cả căn phòng
Thiên Ý giơ tay chạm lên má trái đang sưng phù của mình, răng vì ma sát quá mạnh nên máu bật ra
Cô nhớ, cô vẫn nhớ đôi mắt đầy hận thù của James khi nhìn mình
Thiên Ý vô lực quan sát James, anh ôm Selena trong lòng như trân bảo gào thét gọi tên chị ta
“Haha
” Tiếng cười đầy thê lương, tuyệt vọng
“Cùng nhau vượt qua mưa bom bão đạn
”“Cùng nhau cứu lấy những cuộc đời bất hạnh
”“Cùng nhau hạnh phúc đến già
”“Thề chết tuyệt đối trung thành, tin tưởng, không phản bội nhau
”Hình ảnh ba người ngồi bên nhau nơi núi rừng giơ tay lên trời cùng những câu nói vang vọng mãi bên tai Thiên Ý cứ như thế lặp đi lặp lại
Có lẽ cô quá ngây thơ khi tin vào một lời thề xưa, một lời thề đã phai mờ theo năm tháng chỉ còn một người nhớ
Thiên Ý a Thiên Ý, mày thật tệ hại có gì đáng để trông chờ nữa chứ có gì đáng để mày lưu luyến nữa
***Đọc truyện "Theo Người Người Chạy Đuổi Người Người Theo" để biết số phận thê lương này có được cải biến không nhé