Tóm tắt truyện
[Gia đình hào môn + nữ chính miệng lưỡi độc ác điên cuồng + nam chính lão đại đen tối + áo choàng + sủng ngọt 1v1] Diệp Không là một đứa trẻ mồ côi cho đến khi cô 20 tuổi, bất ngờ được cho biết cô là thiên kim thật của một gia đình hào môn ở Hoài Xuyên
Cô trở về nhà họ Diệp, điều chào đón cô không phải là một cuộc đoàn tụ cảm động mà là một đám người thân cưng chiều thiên kim giả đến tận mây xanh, và một vị hôn phu tàn tật không ai muốn lấy
Diệp Không có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trước khi đến đây, viện trưởng đã dặn dò cô hết lần này đến lần khác, bảo cô không được nói chuyện, thế là cô đã ngậm chặt miệng, đóng vai người câm quê mùa
Mãi cho đến khi cô được gặp riêng vị hôn phu tàn tật, đảm bảo mình sẽ không dễ dàng bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, cuối cùng cô mới nói chuyện một cách tự tin trong bữa tiệc
Cô nói với thiên kim giả, người vẫn được mọi người xem là cô con gái cưng của nhà họ Diệp: Cô đã gặp mẹ ruột của mình chưa? Bà ta bị HIV đã đến tìm tôi mượn tiền
Cô nói với người anh họ vì cô thiên kim giả mà đánh cô một bạt tai, cô cầm chiếc đĩa nện sang: Đến lượt anh không thừa nhận tôi sao? Anh xấu xí như vậy tốt nhất là nên xét nghiệm ADN đi, tôi nghi ngờ anh cũng không phải là con ruột đâu
Cô nói với người bà nội đang ôm ngực hung dữ mắng cô: Chưa nuôi tôi được ngày nào mà đã lên mặt trưởng bối rồi sao? Ở cô nhi viện tôi đã nện cho viện trưởng phải chấn thương sọ não mới gọi ông ấy một tiếng ông nội, bà để tôi nên bà một lần tôi sẽ chấp nhận bà là bà nội
Cả Hoài Xuyên rung chuyển! Mọi người đều biết, cô thiên kim thật mà nhà họ Diệp từ dưới quê tìm về là một kẻ điên cuồng, chỉ cần cô lên tiếng là đắc tội cả thế giới
Ngay khi mọi người nghĩ rằng cô sẽ bị xong đời, thì người đứng đầu trong các gia đình quyền quý ở Hoài Xuyên, đại thiếu gia của tập đoàn Ôn Thị, người mà mọi người đều cho là tàn tật, đột nhiên đứng dậy, bước đến gần cô với đôi chân lành lặn và nói: Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, vị hôn thê của anh