Tóm tắt truyện
Bạn đang đọc truyện Tiếng Dương Cầm của tác giả Anh Thư
Cô thấy anh, anh đang ngồi bên chiếc đàn, những ngón tay dài bay lượn, âm thanh réo rắt vang lên
Cô sững sờ nhìn lên sâu khấu, bóng tối bao trùm hết thảy, nhưng thân ảnh anh lại không một tiếng động sáng rực lên, trong mắt cô, anh tựa như một viên dạ minh châu, mang tia sáng dịu nhẹ, lặng lẽ trong đêm tối
Từng nốt nhạc vang lên, khóe mi cô lại ngập tràn nước mắt
Sáu năm trước, anh ngồi bên cây đàn, chơi bản nhạc mà cô thích nhất, rồi biến mất
Sáu năm sau, anh lại ngồi bên cây đàn, chơi bản nhạc mà cô thích nhất
Người đàn ông trên khán đài với cô, vừa quen thuộc, vừa xa lạ biết bao
Những nốt nhạc của anh, không còn là yêu thương dành cho cô, nó réo rắt những giai điệu thê lương, đau đớn
Giống như trái tim cô lúc này
Ánh đèn chợt tắt, trước mắt cô chỉ là một bóng đêm tĩnh mịch, anh đã biến mất, tiếng đàn biến mất, người cô yêu vĩnh viễn biến mất
Đây hóa ra chỉ là giấc mơ mà cô tự tạo cho mình, tự cho mình một hạnh phúc viễn vong
Rồi lại khiến mình trở nên đau khổ, lại làm chính mình khóc
Đã bao nhiêu lần cô tự hỏi, lúc nào sẽ quên được anh, quên được tiếng đàn năm xưa?Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Cứ Yêu Đi, Có Sao Đâu hoặc Hoa Trong Gió Mây của cùng tác giả