Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Cập nhật: 28/05/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 722
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Quân sự
Truyện Sủng
Hiện Đại
     
     

Ngày hôm sau Uyển Yên đi ra từ phòng ngủ, mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng bếp, trong không khí tràn ngập mùi thức ăn thoang thoảng.

Nhìn thấy hình bóng bận rộn trong phòng bếp, Uyển Yên mới ý thức được Lục Nghiên Thanh vẫn còn chưa đi.

Bụng của cô kêu lên 'rột rột' hai tiếng rất hợp hoàn cảnh, lúc Lục Nghiên Thanh cầm hai cái trứng chiên đi ra, ánh mắt rơi trên bàn chân trần của cô gái, giữa lông mày anh hơi nhíu lại, thấp giọng nói: "Mang dép vào.

"

Uyển Yên ngẩn ra một chút, gật đầu có hơi mất tự nhiên, vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Về đến phòng ngủ, Uyển Yên sờ vào khuôn mặt có hơi nóng của chính mình, cứ cảm thấy trạng thế thế này không đúng lắm, đây là nhà của mình mà, sao Lục Nghiên Thanh vừa đến thì cô giống như khách vậy?

Uyển Yên vẫn còn đang thì thầm, điện thoại bỗng nhiên rung lên mấy cái, cô cầm lên xem, là Wechat của Tiểu Huyên gửi lên.

Xuan: [Chị Uyển Yên, chị lại lại lại lại lại lại lên hot search nữa rồi!

!

!

!

]

Xuan: [Nhưng mà yên tâm, lần này không có ai mắng chị hết! Vui lên đi!

!

!

!

]

Uyển Yên: [...

.

]

Mặc kệ có bị người ta mắng hay không, trong ấn tượng của Uyển Yên, mình mà lên hot search thì gần như là không có chuyện gì tốt.

Tiếp đó Tiểu Huyên gửi tới một liên kết Weibo, tiêu đề là: #Mạnh Uyển Yên bị tập kích ở hiện trường lễ ra mắt phim, vệ sĩ ở hiện trường đã anh dũng phản công tên đàn ông hèn hạ#

Nhấn vào Weibo chính là tình huống ở hiện trường lễ ra mắt phim “Nam La” hôm qua, chín tấm ảnh GIF mô tả lại sự việc ngoài ý muốn xảy ra lúc đó.

Từ cuộc phỏng vấn của phóng viên, tên đàn ông hèn hạ đó lao ra từ trong đám fans rồi lại bị Lục Nghiên Thanh đội nón lưỡi trai chế ngự tên đàn ông hèn hạ đó, tốc độ của người đàn ông nhanh như một con báo săn, chính trong giây phút hắn tới gần Uyển Yên, anh đã nhanh chóng ghìm chặt cổ hắn từ sau lưng, tất cả động tác đều liền mạch lưu loát, một chiêu đã chế ngự được.

Nhớ lại tình huống lúc đó lần nữa, Uyển Yên vẫn còn sợ trong lòng.

Cũng may những tấm ảnh GIF này không bao gồm nửa đoạn sau, một màn Lục Nghiên Thanh mất không chế đánh người, hơn nữa từ đầu đến cúi anh đều đội nón lưỡi trai kéo thấp vành, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Phần bình luận phía dưới bài đăng Weibo này đúng là hài hòa mà trước giờ chưa từng có.

[Thảm, vẫn là Uyển Yên thảm mà, lúc quay phim thì gặp vụ nổ, lễ ra mắt phim còn có thể gặp được loại biến thái bỉ ổi này, khủng bố quá đi mất! Đau lòng cô ấy.

]

[Mấy loại lễ ra mắt phim như này thì phải sắp xếp nhiều bảo an một chút, thật sự không biết loại biến thái này sao mà chui vào được, bên tổ chức cũng sơ suất quá.

]

[Cái tên này thật ghê tởm, không mặc đồ trực tiếp chạy lên luôn, nếu như trong tay hắn cầm hung khí thì phải làm sao đây? Nhân viên bảo an ở hiện trường như đồ ăn hại vậy.

]

[Chẳng lẽ mấy người không chú ý đến tiểu ca ca đội nón lưỡi trai kia sao? Thân thủ cũng cường tráng quá nhỉ! Tấm ảnh GIF chế ngự tên biến thái kia quá đẹp trai luôn!

]

[Nghe nói là vệ sĩ của Mạnh Uyển Yên, ngầu lòi quá, đoán chừng tiểu ca ca sẽ được tăng lương đó!

]

Đây là lần đầu tiên Uyển Yên lên hot search mà không bị mắng, trong phần bình luận phần lớn lực chú ý của mọi người lại là Lục Nghiên Thanh, cô không nhịn được lướt xuống dưới tiếp, ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, Lục Nghiên Thanh giục cô đi ra ăn sáng.

Uyển Yên lê dép, cầm điện thoại đi ra.

Trên bàn có sữa bò, bánh mì, trứng chiên nóng hổi, còn có cháo đã nấu xong, bánh bao hấp nữa.

Nhìn thấy nhiều món như thế, Uyển Yên ngẩn ra, "Mấy món này đều là anh làm sao?"

Lục Nghiên Thanh đưa ly sữa bò cho cô, "Bánh bao hấp là do anh mua ở ngoài.

"

Uyển Yên gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến chuyện hot search: "Chuyện hôm qua, cảm ơn anh.

"

Lục Nghiên Thanh ngước mắt lên nhìn cô, cảm xúc dưới đáy mắt không rõ ràng: "Nếu như lúc đó anh không có ở đó thì em sẽ làm sao?"

Uyển Yên chớp mắt, rồi sau đó nhấp một ngụm sữa như không có gì xảy ra: "Có thể bị người ta nhào vào rồi ngã xuống đất, nhẹ thì bị người ta chấm mút, nặng thì té một cái làm não chấn động.

"

Nghe thấy giả thiết thờ ơ của cô gái, nét mặt không thể bình thường hơn được nữa giữa hai chân mày, khóe môi Lục Nghiên Thanh hơi mím lại, trái tim như bị ai siết lấy, từng hồi từng hồi.

Thấy khuôn mặt dần dần trở nên ủ dột của Lục Nghiên Thanh, đáy mắt ảm đạm phủ một tầng sương mù rõ ràng, Uyển Yên mím môi, thấp giọng ấp úng: "Nhưng anh đã cứu tôi rồi cho nên giả thiết đó không thành lập.

"

Nghe được sự an ủi trong lời nói của cô gái, Lục Nghiên Thanh càng cảm thấy khó chịu hơn, trong cổ họng lan tràn vị đắng chát.

Uyển Yên thử làm dịu bầu không khí, vì thể đưa điện thoại của mình cho anh, "Anh còn chưa biết nhỉ? Chuyện hôm qua đã lên hot search rồi.

"

Lục Nghiên Thanh thoáng nhìn cô, tầm mắt lại rơi xuống điện thoại của cô, trầm giọng nói: "Hot search là gì?"

Uyển Yên: ".

.

.

"

Sao vị đại ca này ngay cả hot search mà cũng không biết vậy? Bình thường anh đều không xem Weibo sao? Năm năm này đã thoái hóa thành người động núi rồi sao?

Uyển Yên giải thích sơ qua hot search là gì, Lục Nghiên Thanh lắng nghe rất nghiêm túc, gần đây anh mới tải Weibo xuống, còn là do Trương Khải Hàng làm giúp.

Uyển Yên nhướng mày, giúp anh lướt khu bình luận một chút, giọng điệu nhàn nhạt: "Mọi người đều cho rằng anh là vệ sĩ của tôi.

"

"Rất nhiều cư dân mạng đều nói anh đẹp trai đấy.

"

Hiển nhiên là Lục Nghiên Thanh không có hứng thú với đánh giá của cư dân mạng, ánh mắt của anh dừng lại hai giây trên mấy tấm ảnh GIF, cảm xúc không tốt lắm, rồi sau đó thu hồi tầm mắt lại nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy anh có đẹp trai không?"

".

.

.

"

Uyển Yên cắn một ngụm trứng, lấy điện thoại lại một cách chậm chạp, "Thì như thế đó.

"

Nếu như không đẹp trai thì lúc đầu làm sao cô có thể vừa gặp anh đã yêu, cô cũng là cuồng nhan sắc mà được chưa?

Nghe vậy, khóe môi của Lục Nghiên Thanh cong lên một chút như có như không, đáy mắt lộ ra sự hớn hở rõ rệt.

Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, phần công việc được sắp xếp của Lục Nghiên Thanh đã ngừng rồi, cục trưởng An đã giúp anh làm một phần tư liệu lý lịch.

Ăn sáng xong, Lục Nghiên Thanh thành thạo thu dọn bát đũa, nhìn điệu bộ này hình như là muốn đi rửa bát, Uyển Yên cảm thấy ngại vì thế đã cầm bát của mình đi theo phía sau mông anh, "Hay là để tôi rửa cho?"

Lục Nghiên Thanh liếc nhìn cô, mày đen mắt sáng, môi mỏng khẽ mở: "Em đến kì, xác định là muốn đụng nước lạnh sao?"

Uyển Yên sững người, bỗng chốc khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên, nhỏ giọng trách móc: "Sao anh cái gì cũng biết thế hả.

.

.

"

Lục Nghiên Thanh thu hồi tầm mắt, tiếp tục rửa bát, "Nhìn thấy.

"

Uyển Yên: ".

.

.

"

Anh chàng này làm điều gì cũng như điều tra vậy, bệnh nghề nghiệp thật nghiêm trọng.

Uyển Yên không giúp được gì nên chỉ đành đứng một bên nhìn anh bận rộn, chờ Lục Nghiên Thanh rửa xong, cô lại xung phong nhận việc bỏ bát vào trong tủ.

Vẻ mặt Lục Nghiên Thanh nhàn nhạt nhìn cô bận rộn, trầm mặc một lát, anh khẽ nói: "Yên Nhi, em có từng nghĩ đến việc tìm một vệ sĩ không.

"

Nói đến chuyện vệ sĩ, Uyển Yên chậm rãi đứng dậy, "Trước kia tôi đã tìm rồi.

"

"Nhưng không quen có người đi theo tôi cho nên cho nghỉ việc rồi.

"

Năm đó vừa bước vào giới, chính là lúc mà cô bị công kích thảm nhất, thường xuyên nhận được thư đe dọa của anti fans, còn có mấy thứ đồ khó coi, lộn xộn nữa, có khi quay trở về chỗ ở đều sợ có fans tư sinh (*) trốn trong góc.

(*) Fans tư sinh là một người hâm mộ cực độ, họ săn đuổi và xâm nhập sự riêng tư của thần tượng với nhiều cách thức đáng ngờ. Đây là nỗi khiếp sợ của rất nhiều thần tượng.

Khoảng thời gian đó, công ty đã sắp xếp hai vệ sĩ cho Uyển Yên nhưng cô vẫn không thích ứng được việc cuộc sống của mình bị người khác giám sát, về sau vẫn là một mình.

Lục Nghiên Thanh nhìn cô, mắt đen nhìn đăm đăm: "Nếu vệ sĩ là anh, em có muốn hay không?"

Ánh mắt của anh kiên định quá mức cho nên làm Uyển Yên sững người, nhất thời không biết nên trả lời anh như thế nào.

Cô liếm cánh môi khô khốc, đang muốn trả lời thì bên tai chợt truyền đến tiếng chuông cửa chói lai, lập tức đánh vỡ sự trầm mặc của hai người.

Uyển Yên hoàn hồn: "Tôi, tôi đi mở cửa trước.

"

Người con gái trước mặt nhanh chóng chạy đi, Lục Nghiên Thanh không nói gì, cho đến khi Uyển Yên nhìn camera giám sát ngoài cửa, lại cực kì hoảng sợ chạy lại.

"Không xong rồi, mẹ tôi đến!

"

"Anh mau trốn đi!

"

Uyển Yên tuyệt đối không nghĩ đến mẹ cô - Đường Phong Nịnh lại đến đây!

Lục Nghiên Thanh vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì đã bị cô gái đẩy vào trong phòng ngủ.

"Chút nữa tuyệt đối anh đừng phát ra tiếng, mẹ tôi đi rồi thì anh hãy ra.

"

Nói xong, Uyển Yên 'rầm' một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.

Lục Nghiên Thanh nhìn cánh cửa đóng chặt ở trước mặt, vừa nhớ đến thần sắc hoảng hốt lo sợ của cô gái khi nãy, khóe môi anh bỗng dưng cong lên, sờ lên chóp mũi cười khẽ.

Uyển Yên cũng không ngờ đến bà Đường lại chơi tập kích, trong đầu cô đã bắt đầu chuyển động nhanh chóng, suy nghĩ xem có phải Mạnh Tử Dịch đã nói chuyện Lục Nghiên Thanh quay lại cho mẫu thân đại nhân nhà cô rồi hay không?

Uyển Yên cố gắng hít sâu, nhanh chóng xử lý áo khoác và giày của Lục Nghiên Thanh xong thì cô mới mở cửa với bộ mặt bình tĩnh.

Người phụ nữ ngoài cửa vẻ ngoài trông rất trẻ tuổi, thân hình dong dỏng cao, trang điểm tinh xảo, sắc mắt dịu dàng ấm áp, năm tháng chưa từng để lại dấu vết của một chút nếp nhăn nào trên khuôn mặt bà, lúc này đang xách túi đứng đoan trang ngoài cửa, trông chẳng khác nào phụ nữ không quá ba mươi.

Ai cũng không nghĩ đến Đường Phong Nịnh - nhà thiết kế đẳng cấp trong giới thời thượng này lại là mẹ ruột của Mạnh Uyển Yên.

Một người thì bị toàn mạng xã hội công kích, bị rêu rao cút ra khỏi giới giải trí, mà người còn lại lại là một sự tồn tại thần thoại được tôn sùng trong ngành, lúc Đường Phong Nịnh còn trẻ đã cực kì có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế, phong cách vô cùng rõ nét, các tác phẩm đều tiên phong trong ngành nghệ thuật và khả năng thưởng thức cái đẹp, hàng năm các show nổi tiếng trên thế giới đều sẽ mời bà ấy tham dự.

Gần đây Đường Phong Nịnh rất ít xuất hiện trong các sự kiện công khai, hành tung bất định, nếu như không phải hôm nay bà Đường chủ động qua đây thì Mạnh Uyển Yên đã sắp quên mất cô đã rời khỏi nhà họ Mạnh bao lâu rồi.

Uyển Yên rũ mắt, trầm thấp gọi một tiếng: "Mẹ.

"

Nhìn thấy con gái xinh đẹp động lòng người khi xưa, giờ đây lại gầy đến không còn hình dáng, khoang mũi Đường Phong Nịnh cay xè, hốc mắt cũng trở nên đỏ: "Con còn biết mẹ là mẹ con sao.

"

Uyển Yên lùi lại một bước, Đường Phong Nịnh xách túi đi vào.

Mẹ con hai người ngồi trong phòng khách, Uyển Yên rót ly trà đặt trước mặt bà Đường.

Đường Phong Nịnh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng ngay giây phút nhìn thấy con gái thì làm sao còn có thể nhịn được, còn chưa mở miệng, nước mắt đã từ trong hốc mắt trào ra.

Uyển Yên khẽ cau mày, cô biết rõ bà Đường nhà cô vẫn luôn thích khóc lóc, ở nhà lớn họ Mạnh có ba cô Mạnh Kình Nghị dỗ dành, bên ngoài danh tiếng lan rộng, không ai dám chọc bà cả.

Uyển Yên cầm một tờ khăn giấy đưa cho bà Đường, chờ bà khóc đủ rồi mới nói chuyện.

Bà Đường cầm khăn giấy lau nước mắt, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Con định khi nào quay về nhà?"

Chuyện quay về nhà, hình như mỗi lần anh cả, anh hai gọi điện thoại đều sẽ nhắc đến nhưng chuyện mà Mạnh Uyển Yên đã quyết định thì ai cản cũng không được.

Cô chậm rãi nói: "Một mình con sống rất tốt, không muốn quay về.

"

Bà Đường đỏ mắt nhìn cô: "Lẽ nào con vẫn còn giận ba con sao?"

Uyển Yên lắc đầu, "Đều đã qua lâu như vậy rồi, đã sớm không còn giận nữa.

"

Cô dừng lại một chút: "Chỉ là con cảm thấy bây giờ con rất tốt, một mình độc lập tự do, đây chính là cuộc sống mà con muốn.

"

Nghe con gái nói đây chính là cuộc sống mà cô muốn, bà Đường nhíu mày, vô cùng tức giận: "Bị toàn bộ mạng xã hội công kích, bị biến thái quấy rối ở lễ ra mắt phim, đây chính là cuộc sống mà con muốn?!

"

Uyển Yên mím môi: "Những thứ này đều không quan trọng, con chỉ thích đóng phim.

"

Bà Đường hoàn toàn không thể hiểu nổi lời của con gái nói, chắc chắn ở trong đó còn có nguyên nhân khác, bà nhìn Uyển Yên, lời lẽ không thèm che giấu, "Mẹ đã nghe anh hai của con nói, Lục Nghiên Thanh quay về rồi.

"

Uyển Yên ngước mắt, tuy rằng biết Mạnh Tử Dịch miệng rộng chắc chắn sẽ nói ra bí mật nhưng không ngờ rằng lại nhanh như thế.

Cô cũng không giấu diếm, im lặng gật đầu.

Đường Phong Nịnh nhíu mày, trong lòng càng khó chịu hơn, là một người mẹ, từ nhỏ đến lớn bà hiểu đứa con gái này nhất, nhưng từ lúc nam sinh họ Lục đó xuất hiện đến bây giờ thì Uyển Yên giống như biến thành một người khác, thay đổi đến nỗi như thể bà chưa từng quen biết cô.

Cả đời này Đường Phong Nịnh sẽ không quên, năm đó khi tin Lục Nghiên Thanh chết truyền đến, Uyển Yên rơi vào trạng thái sống không bằng chết.

Hôm đó Uyển Yên trực tiếp đến nhà họ Lục, nhưng cửa lớn nhà họ Lục đóng chặt, người làm nói, ông cụ Lục bi thương quá độ nên đã đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi, cô lại chạy đến bệnh viện nhưng lại chờ được tin ông cụ Lục đã rơi vào hôn mê một thời gian dài.

Sau đó Mạnh Uyển Yên được người nhà họ Mạnh đưa về, ba Mạnh mẹ Mạnh lo lắng Uyển Yên nhất thời xúc động sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, vì thế đã giam lỏng cô trong nhà.

Lúc đó có lẽ cách xử lí của Đường Phong Nịnh và chồng quá cực đoan, cho rằng Lục Nghiên Thanh đã chết rồi, Uyển Yên sớm muộn gì cũng có một ngày phải thoát ra, vì thế bọn họ chờ, chờ Uyển Yên hồi tâm chuyển ý, chờ cô đồng ý liên hôn với nhà họ Tống, kết quả lại chờ được con gái tự sát bất thành, nuốt một lượng lớn thuốc ngủ, cuối cùng hôn mê không tỉnh trong bệnh viện.

Khoảng thời gian đó là thời kì đen tối của nhà họ Mạnh, cái tên Lục Nghiên Thanh cũng trở thành cấm kị của mọi người.

Hai năm trôi qua, mọi người đều tưởng Uyển Yên đã ổn rồi, vì thế thuận lý thành chương mà nhắc đến chuyện liên hôn với nhà họ Mạnh.

Nhà họ Mạnh và nhà họ Tống là quan hệ nhiều đời, đây cũng là tâm nguyện trước lúc lâm chung của ông cụ nhưng không ngờ rằng, thứ nhận được chính là sự phản kháng kịch liệt của Uyển Yên.

Uyển Yên và Mạnh Kình Nghị ầm ĩ không thể can được, cuối cùng Mạnh Kình Nghị dùng một cái tát để chấm dứt, Uyển Yên dọn khỏi nhà họ Mạnh, rồi bước vào giới giải trí.

Nhà họ Mạnh chỉ tuyên bố với bên ngoài, con gái út nhà họ Mạnh ra nước ngoài du học, nhưng lại không biết, ngôi sao nữ scandal bị rất nhiều cư dân mạng đánh dẹp 'cút khỏi giới giải trí', chính là tiểu thiên kim nhà họ Mạnh.

Mấy năm nay, mỗi ngày mẹ Đường đều có thể nhìn thấy các tin tức tiêu cực về Uyển Yên trên mạng, ví dụ như dùng quy tắc ngầm để thượng vị, con ngoài giá thú, vân vân.

Mẹ Đường nhìn thấy mà đau lòng, nhưng chồng bà Mạnh Kình Nghị lại kiên quyết, nếu như Uyển Yên không đồng ý liên hôn với nhà họ Tống thì cả đời này cũng đừng bước vào cửa nhà họ Mạnh.

Ba năm qua, hai ba con không ai chịu cúi đầu trước ai, cứ thế chiến tranh lạnh đến giờ.

Mẹ Đường kéo bàn tay của Uyển Yên qua, tận tình khuyên bảo: "Nghe mẹ khuyên một câu, đừng qua lại với Lục Nghiên Thanh nữa.

"

Uyển Yên không nói gì.

Mẹ Đường: "Mấy năm trước cậu ta có thể giả chết, tuy rằng mẹ không biết nguyên nhân trong đó là gì nhưng mẹ biết cậu ta là một quân nhân, bảo vệ quê hương đất nước rất vĩ đại.

"

"Nhưng cậu ta tuyệt đối không phải là một người đáng để con phó thác trọn đời, lẽ nào con chưa từng nghĩ đến, gả cho cậu ta, có thể bất cứ khi nào ở đâu đều tìm không thấy cậu ta, lúc làm nhiệm vụ thiếu cánh tay mất cái chân, lỡ như các con có con thì sao, có lẽ cậu ta sẽ trở thành tàn phế, có lẽ sẽ trực tiếp chết trận, con sẽ trở thành mẹ đơn thân, đến lúc đó con phải làm sao?"

"Tìm người để tái giá? Hay là lại giống như trước đây, tìm đến cái chết, đến cả đứa con cũng không cần, theo đuổi cái mà con gọi là tình yêu?!

"

Đường Phong Nịnh đỏ hốc mắt, cố gắng kiềm chế hô hấp, từng chữ rõ ràng.

Uyển Yên hé miệng, muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn lại, đầu ngón tay nắm chặt quần áo đang run rẩy.

Đường Phong Nịnh không muốn ép cô nhưng Uyển Yên là con gái của bà, bà không thể trơ mắt nhìn Uyển Yên sau năm năm lại nhảy vào trong cùng một hố lửa.

Đường Phong Nịnh biết Uyển Yên bị bệnh, Lục Nghiên Thanh chính là gốc bệnh của cô.

Đường Phong Nịnh chỉ có một đứa con gái này, bà tuyệt đối không thể để cho bi kịch của ba năm trước lặp lại lần nữa, lúc đó người trong nhà phát hiện sớm mới cứu Uyển Yên từ quỷ môn quan về, bây giờ Lục Nghiên Thanh quay lại, ai có thể bảo đảm anh sẽ bình an ở bên cạnh Uyển Yên cả đời?

Nếu như giẫm lên vết đổ, Đường Phong Nịnh nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhìn thấy bả vai co rút lại của con gái, chất lỏng ướt mặn ấm nóng chảy xuống gò má, Đường Phong Nịnh tràn đầy đau lòng, giọng điệu thoáng dịu đi, "Uyển Yên, đi về nhà với mẹ, tuy rằng ba con không nói gì nhưng ông ấy vẫn luôn quan tâm đến tình hình của con, hai người là ba con, không phải kẻ thù.

"

Đường Phong Nịnh đối xử với Uyển Yên như khi còn nhỏ, giúp con gái lau nước mắt trên mặt, thấp giọng dỗ dành: "Con cách Lục Nghiên Thanh đó xa xa đi, chúng ta quay về đổi bác sĩ trị cho con.

"

Uyển Yên không nhịn được vươn tay lau đi khóe mắt, ẩm ướt, cô hít mũi, đã nhiều năm như vậy, cô đối với người nhà chưa từng chịu thua, có khó chịu hơn nữa thì chỉ cần nhịn một chút sẽ qua đi nhưng bây giờ, nước mắt lại giống như mở cổng, càng lau càng nhiều, chảy xuống không ngừng.

Im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Đường Phong Nịnh cho rằng bà đã thuyết phục được Uyển Yên, nhưng lại không nghĩ rằng con gái lại chảy nước mắt, giọng nói kiên định không gì bằng: "Mẹ, quan hệ của con và Lục Nghiên Thanh, con sẽ xử lý tốt.

"

"Nhưng con sẽ không quay về với mẹ, ít nhất là không phải bây giờ.

"

Đường Phong Nịnh: "Vậy bệnh của con phải làm sao?!

"

Uyển Yên cúi đầu: "Mẹ, xin mẹ hãy tin con, con sẽ khỏe lên mà.

"

Cuộc nói chuyện này lại đi vào ngõ cụt, Đường Phong Nịnh rời đi, cho đến khi cửa đóng lại, Uyển Yên vẫn còn đờ đẫn ngồi nguyên một chỗ, ngực như bị xé ra một cái lỗ lớn, gió lạnh không ngừng rót vào bên trong.

Uyển Yên không biết mình đã ngồi ở phòng khách bao lâu, lâu đến mức Lục Nghiên Thanh đi đến trước mặt cô, cô cũng chỉ ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đỏ vành mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.

Lục Nghiên Thanh khom lưng cúi người, chân dài nửa ngồi xổm xuống, tư thế quỳ một chân trên đất, cứ thế cẩn thận ôm cô gái vào trong lòng.

Những lời của Đường Phong Nịnh vừa nãy anh đều nghe thấy hết toàn bộ.

Từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim.

Nhưng anh không cam tâm cứ buông tay như thế.

Lục Nghiên Thanh mím môi, cổ họng có chút khô khốc, ánh mắt kiềm chế mà phức tạp, động tác nắm lấy tay cô của anh rất nhẹ nhàng, từ lòng bàn tay cho đến ngón tay, vừa khít từng tấc.

Anh nói: "Chỉ cần em lên tiếng, anh vẫn luôn ở đây.

"