Cuối tuần, Lục Nghiên Thanh đi cùng Trương Khải Hàng đến viện mồ côi ở Thành Tây.
Trương Khải Hàng nhìn bánh kem sinh nhật rồi nào là quần áo mới, đồ chơi và đồ ăn vặt chất đầy ở hàng ghế sau, hỏi: "Lão đại, bây giờ chúng ta qua đó, An An có khi nào sẽ không nhận ra chúng ta không?"
Lục Nghiên Thanh ngồi trên ghế lái, tay gác lên vô lăng, nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì dư thừa, "Sẽ.
"
Trương Khải Hàng thở dài như có như không, trong chớp mắt thời gian đã qua năm năm, năm đó lúc bọn họ cứu An An, An An vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu trong tã lót, khi đó khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó, lão đại vì cứu đứa bé ấy mà còn chịu một phát súng.
Năm đó, đội đặc chiến nhận được nhiệm vụ, căn cứ vào thông tin do mật thám cung cấp, trên một chiếc du thuyền truy bắt một băng đảng buôn bán ma túy, tên cầm đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tên là Khang Dịch Vân, người này trên cổ có một vết sẹo do dao cắt rất đáng sợ, rất dễ nhận ra, ngay lúc Lục Nghiên Thanh dẫn đầu đội đột kích, bên trong bộ đàm truyền đến chỉ thị: Nghi phạm đã phát giác ra hành động lần này, trên tay còn có con tin, là một phụ nữ còn có một đứa bé.
Nhận được chỉ thị, được các tay súng bắn tỉa yểm hộ, đội đặc chiến đành phải án binh bất động.
Ngay sau đó, Khang Dịch Vân bị chọc giận bỗng nhiên một cước đá văng cửa khoang, cưỡng ép người phụ nữ đó xông ra.
Khuôn mặt người đàn ông co rúm dữ tợn, ánh mắt hung ác, cảm xúc không còn bình thường, đội đặc chiến đã trải qua nhiều trận chiến, vừa nhìn liền biết người này vừa mới 'đập đá'.
"Con mẹ nó tụi mày đều tránh ra hết cho ông! Nếu không ông sẽ một phát bắn chết cô ta!
"
Khang Dịch Vân cắn chặt răng, cảm xúc kích động, cánh tay ghìm chặt cổ người phụ nữ ở trước người, một tay khác cầm súng, họng súng đen ngòm gắt gao chống trên huyệt Thái dương của người phụ nữ, bàn tay của hắn cũng run, chỉ cần bất cẩn một chút thì có thể bóp cò, giết chết người phụ nữ đó.
Tình hình của người phụ nữ bị cưỡng ép đó không ổn lắm, có lẽ là vừa mới chịu tra tấn dã man, trên mặt trên tay đều bầm tím, hốc mắt xanh đen, mũi, khóe môi đều là máu, đầu tóc rối bù rũ rượi che khuất nửa khuôn mặt, nhìn có vẻ đã thoi thóp.
Mà trong ngực của người phụ nữ còn ôm một đứa bé sơ sinh, đứa bé không bình thường, dưới hoàn cảnh xung quanh ầm ĩ điên cuồng nhưng ngay cả một tiếng khóc cũng không có, giống như ngủ say, hoặc đã chết.
Khang Dịch Vân cưỡng ép người phụ nữ trong tay từng bước tiến về phía trước, đội đặc chiến chỉ có thể lùi về sau từng bước.
Trạng thái của Khang Dịch Vân đã điên dại, cầm súng chỉ vào đầu của Lục Nghiên Thanh, khàn giọng gào lên: "Bây giờ! Lập tức! Ngay tức khắc! Cho tao một chiếc thuyền rời đi! Nếu không ông đây sẽ đem theo hai mẹ con nó cùng chết! Ai cũng đừng hòng sống!
"
Hốc mắt của người đàn ông đỏ lừ, đã mất đi lý trí từ lâu, cầm súng chỉ vào Lục Nghiên Thanh xong lại vội vã nhắm họng súng vào huyệt Thái dương của người phụ nữ, đầu ngón tay đều đang co giật.
Lục Nghiên Thanh giơ súng lên, lặng lẽ lùi về phía sau, ánh mắt lại nhìn đăm đăm về phía người đang cách anh một bước.
Nghe thấy tiếng hét thô bạo điên cuồng của người đàn ông, người phụ nữ bị người đàn ông cưỡng ép kia đã rơi nước mắt đầy mặt, cô ấy ôm đứa bé trong lòng, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: "Đây là con của anh đó, anh cũng muốn một phát súng bắn chết nó sao?"
Người phụ nữ đã sớm bị hành hạ không còn ra hình người, giống như một con búp bê dính đầy máu, tất cả những người ở đây đều cho rằng cô ấy sắp không ổn rồi, nhưng cô ấy vừa lên tiếng, trái tim của mọi người cũng bỗng chốc co rút lại.
Con tin trong tay của Khang Dịch Vân chính là vợ của hắn cùng với đứa con vừa mới ra đời của hắn.
Mà đứa bé đó còn chưa chết, hiển nhiên là bị chích thuốc vào người, nhất thời rơi vào hôn mê.
Yết hầu của Lục Nghiên Thanh khẽ động, gân xanh kéo căng trên mu bàn tay đang cầm súng, họng súng của anh nhắm ngay đầu của Khang Dịch Vân, ánh mắt hung ác của người đàn ông đưa qua, kéo khóe môi cười lạnh, đáy mắt rét lạnh thờ ơ, khoảnh khắc người phụ nữ nói xong câu đó, hắn bóp cò trước, hướng về phía huyệt Thái dương của người phụ nữ bắn một phát súng.
Một tiếng 'đoàng' vang lên, đồng tử của Lục Nghiên Thanh đột nhiên co lại, khớp xương tay cầm súng trở nên trắng bệch.
Giây phút người phụ nữ ngã xuống đất, vẫn còn gắt gao ôm lấy đứa bé trong vòng tay.
Gần như là cùng một lúc, giọng nói của chỉ huy truyền đến trong bộ đàm: "Súng bắn tỉa vào chỗ, đội đặc chiến hành động!
"
Lúc họng súng của Khang Dịch Vân nhắm ngay vào đứa bé sơ sinh trong tã lót kia thì Lục Nghiên Thanh vội vàng xông qua, tốc độ nhanh giống như một con báo săn, anh nghiêng người bảo vệ đứa bé đó dưới thân, nhanh chóng bóp cò, một phát súng bắn ngay cánh tay của người đàn ông, ngay lúc này, súng bắn tỉa đã núp trong chỗ tối cũng một phát súng trúng ngay ngực của Khang Dịch Vân, người đàn ông bỗng chốc trừng to mắt, ngũ quan dữ tợn, khoảnh khắc hắn ngã xuống đã bóp cò, bắn một phát vào cánh tay của Lục Nghiên Thanh.
Cơ thể của Khang Dịch Vân ngã ra phía sau, cơ thể trúng vài phát đạn, rơi thẳng vào đại dương mênh mông.
Nhiệm vụ kết thúc, Lục Nghiên Thanh cứu được An An, đứa bé mới được sinh ra vài tháng thì bị Khang Dịch Vân tiêm thuốc an thần, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời mới không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau lần bị thương đó, Lục Nghiên Thanh an phận ở trong đơn vị hai tháng, trong lúc Uyển Yên gọi điện cho anh, gửi tin nhắn, muốn gặp mặt, Lục Nghiên Thanh vẫn tìm đủ loại lí do để kéo dài, anh sợ sau khi Uyển Yên biết sẽ khóc nhè.
Tình huống này cũng không phải chưa từng có, Uyển Yên là người dễ lo nghĩ, mỗi lần nghe thấy anh làm nhiệm vụ thì vẫn luôn phập phồng lo sợ, nhiều lúc Lục Nghiên Thanh đều cảm thấy áy náy nhưng bảo anh buông tay để Uyển Yên được tự do, chọn một người tốt hơn thì anh tuyệt đối không làm được.
Sau khi hồi phục vết thương, Lục Nghiên Thanh mới nói qua loa chuyện này cho cô biết, nhưng không nhắc đến một chữ chuyện anh bị trúng đạn, có lần lúc hai người thân mật, Uyển Yên cảnh giác nhìn thấy vết sẹo mới có thêm trên cánh tay anh, sau khi đe dọa dụ dỗ, Lục Nghiên Thanh mới nói ra sự thật.
Sau đó Uyển Yên quấn lấy anh đòi đi xem đứa trẻ được anh cứu, Lục Nghiên Thanh lái xe đưa cô đến một viện mồ côi.
Đội đặc chiến đều là một đám đàn ông, đứa bé này được cứu không có chỗ nào để sắp xếp nên chỉ đành đưa vào viện mồ hôi trước đã, viện trưởng Giang là vợ của một vị lãnh đạo cấp trên nào đó, để đứa bé ở chỗ của bà ấy thì Lục Nghiên Thanh cũng yên tâm.
Đứa bé ở trong viện mồ côi hai tháng, mọi người vẫn không biết tên của cậu bé, viện trưởng Giang muốn chờ lúc Lục Nghiên Thanh đến sẽ để anh đặt cho cậu bé một cái tên, dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của đứa bé ấy, bởi vì đứa bé này lúc vừa bồng đến vừa ốm nhom lại nhỏ xíu, dáng vẻ phát triển không tốt cho nên các dì và các bạn nhỏ trong viện đều gọi cậu bé là Mầm Đậu Đỏ.
Lúc Lục Nghiên Thanh đưa Uyển Yên qua, Mầm Đậu Đỏ đang được viện trưởng Giang bồng, phơi nắng cùng một nhóm bạn nhỏ trên cầu trượt, hai tháng không gặp, khuôn mặt gầy gò vàng vọt của Mầm Đậu Đỏ đã có chút da thịt, làn da trắng mềm, đặc biệt là đôi mắt trong suốt đen nhánh kia là đẹp nhất, giống như quả nho nhỏ, miệng vểnh lên, khóe miệng vẫn còn nước bọt lóng lánh.
Đây là lần đầu tiên Uyển Yên đến viện mồ côi này, trong viện có rất nhiều trẻ em nhưng hầu hết các em đều không bình thường, có em thì tư thế đi đứng rất kì lạ, có em thì rõ ràng nhìn giống học sinh cấp hai nhưng khi nhìn thấy có người đi vào sẽ cười hớn hở, ánh mắt không có tiêu cự, bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch.
Nghe Lục Nghiên Thanh nói, những đứa trẻ này có em sinh ra cơ thể đã bị dị tật, còn có mấy em là bị hội chứng Down, những ba mẹ phát hiện ra con mình không bình thường, hoặc là sẽ đến bệnh viện cứu chữa, cứu chữa không có kết quả thì sẽ buông bỏ, có người vứt bỏ trên đường, có người trực tiếp đặt ở trước cửa viện mồ côi, dứt áo ra đi.
Một sinh mạng gắn liền với huyết mạch của mình, cứ thế tùy tiện, nói không cần liền không cần, những bậc cha mẹ đó lựa chọn sinh bọn chúng ra lại tước đoạt đi quyền lựa chọn của con trẻ.
Uyển Yên từ nhỏ đến lớn được bao bọc bởi tình yêu thương mà lớn lên, lúc nhìn thấy những đứa trẻ bị vứt bỏ lại nói không nên lời, chỉ cảm thấy khoang mũi cay xè, muốn khóc.
Lục Nghiên Thanh cảm thấy được sự mất mát của cô, vì thế nhẹ nhàng ôm cô, "Nếu như cảm thấy đau lòng thì sau này anh sẽ thường đưa em tới thăm chúng, được không?"
Uyển Yên mím môi, chớp mắt, gật đầu.
Đó là lần đầu tiên viện trưởng Giang nhìn thấy Uyển Yên, lúc nghe Lục Nghiên Thanh giới thiệu đây là bạn gái của anh, viện trưởng Giang vẫn còn kinh ngạc, bà ấy thường nghe chồng bà nói đến chuyện của Lục Nghiên Thanh, người này tuổi còn trẻ, trên chiến trường là một người đàn ông quả cảm cương nghị, không ngờ lại có bạn gái sớm như vậy, hơn nữa còn rất xinh đẹp, hai người đứng cùng nhau rất xứng đôi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Uyển Yên nhìn thấy Mầm Đậu Đỏ đã cảm thấy bé trai này rất đẹp, đôi mắt to to, mũi nhỏ nhỏ, miệng nhỏ xíu, tuy rằng vừa tròn một trăm ngày nhưng vô cùng yên lặng, không khóc cũng không quậy, chỉ chớp mắt nhìn bạn.
Lục Nghiên Thanh nhận Mầm Đậu Đỏ từ trong tay của viện trưởng Giang, cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong lòng, không dám dùng sức, chỉ sợ bất cẩn sẽ làm đau cậu bé.
Uyển Yên lần đầu tiên nhìn thấy Lục Nghiên Thanh bồng em bé, người này bình thường thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm túc, cấm dục, tỉ mỉ, ít khi để lộ ra vẻ mặt yêu thương dịu dàng này, trong đầu Uyển Yên bỗng nhiên nhảy ra một từ "cha già".
Cô không nhịn được nói: "Tư thế ôm trẻ con của anh học được từ ai thế?"
Uyển Yên đang nghiêng đầu nhìn anh, rất hiếu kì, Lục Nghiên Thanh mỉm cười: "Không thầy cũng tự thông tỏ.
"
Uyển Yên 'xùy' một tiếng, Mầm Đậu Đỏ trong ngực lúc này đang nhìn Lục Nghiên Thanh cười, đôi mắt to hơi híp lại thành vầng trăng nhỏ, Uyển Yên trông thấy bỗng nhiên mềm nhũn, vì vậy vươn tay muốn bồng cậu bé.
Lục Nghiên Thanh dạy cô ôm thế nào, một tay ôm, lòng bàn tay còn lại phải đỡ lấy lưng của Mầm Đậu Đỏ.
Uyển Yên gật đầu như gà mổ thóc, vội nói mình nhớ rồi, vừa ôm bé vào lòng, Mầm Đậu Đỏ lại không phối hợp một chút nào, bỗng nhiêu mếu máo, khóc ré lên, Uyển Yên luống cuống tay chân vỗ nhẹ lưng cậu bé, vỗ nhẹ từng chút từng chút mới từ từ dỗ được.
Cho đến khi đôi mắt của Mầm Đậu Đỏ rưng rưng nước mắt, ấm ức nhìn cô, Uyển Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Nghiên Thanh cong môi cười, thấp giọng khen ngợi: "Yên Nhi rất có tiềm lực làm mẹ nha.
"
Uyển Yên cũng cười: "Anh cũng không nhìn thử xem, em là bạn gái của ai cơ chứ.
"
Uyển Yên vừa dỗ Mầm Đậu Đỏ vừa chọc cậu bé, cứ cảm thấy cái tên này quá tùy ý, vì thế hỏi Lục Nghiên Thanh: "Mầm Đậu Đỏ tên thật là gì thế?"
Lục Nghiên Thanh: "Cậu bé vẫn chưa có tên, viện trưởng Giang bảo anh đặt, nếu không thì em đặt đi?"
Uyển Yên suy nghĩ, "Tên là Lục Tinh Vũ đi.
"
Tuy rằng là một ngôi sao nhỏ bé trong vũ trụ mênh mông, nhưng cũng có hào quang thuộc về mình.
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, họ Lục? Thấy cô gái trước mặt vẻ mặt nghiêm túc, anh khẽ mỉm cười, tùy cô vậy.
Mẹ của Mầm Đậu Đỏ chết tại chỗ, Khang Dịch Vân bị trúng vài phát súng rơi xuống biển, đến nay không rõ tung tích, hắn ta rất có khả năng là đã chết nhưng người như thế cho dù còn sống cũng không xứng làm ba của đứa trẻ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Uyển Yên cảm thấy nhũ danh cũng phải đổi, Mầm Đậu Đỏ nghe chẳng khác gì Cải Thìa, Củ Cải Đỏ, vừa nghe đã không có ai yêu không có ai thương.
Cô cười híp mắt nhìn Lục Tinh Vũ trong lòng mình, "Bé nhất định phải lớn lên khỏe mạnh vui vẻ, bé chính là do bạn trai chị đánh cược cả mạng sống để cứu đấy, sau này gọi là An An nhé.
"
Bé phải bình an, Lục Nghiên Thanh cũng phải bình an.
Hôm đó trên đường về, Uyển Yên không nói lời nào một cách lạ thường, vô cùng im lặng, chờ đến khi xuống xe, Lục Nghiên Thanh đến ôm cô mới phát hiện không biết từ lúc nào cô gái đã từ từ đỏ vành mắt.
Uyển Yên cụp khóe miệng, ngước mắt nhìn anh hỏi: "Lục Nghiên Thanh, sau này lúc anh làm nhiệm vụ có phải sẽ còn bị thương giống lần này nữa không?"
Lục Nghiên Thanh mím môi, đôi mắt đen kịt, "Sẽ.
"
Sớm đã đoán được anh sẽ nói như thế nhưng Uyển Yên vẫn cảm thấy rất buồn, lần này cũng may tên nghi phạm kia không nhắm trúng, một viên đạn đó chỉ bắn vào cánh tay anh, nếu như lần sau đổi cảnh khác, đổi người khác, anh không may mắn được như thế thì phải làm sao đây, có phải sẽ trực tiếp chết đi?
Sau đó để lại một mình cô thủ tiết?
Uyển Yên cắn cánh môi, thấp giọng: "Sau này anh có thể hơi 'ích kỉ' một chút được không, lúc xông lên có thể nghĩ tới em nhiều hơn không?"
Cảm xúc nơi đáy mắt Lục Nghiên Thanh không rõ lắm, kìm nén lại sâu lắng, môi mỏng của anh hơi mím lại, yết hầu nhấp nhô.
"Anh sẽ cố gắng.
"
Giọng nói của anh nhẹ tựa nỉ non, nhưng Uyển Yên lại biết rõ hơn ai hết, cô không nhịn được thở dài một hơi, ngoan ngoãn nhụi vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé quyến luyến xoa nhẹ sau lưng anh.
"Em biết là anh làm không được.
"
Cơ thể Lục Nghiên Thanh khẽ cứng lại.
Lại nghe thấy cô gái tiếp tục lên tiếng: "Nếu như có một ngày anh hi sinh thì em cũng sẽ không sống một mình.
"
Giống như lựa chọn ngay từ đầu của nhân vật chính trong bộ phim Titanic mà trước đó hai người đã từng xem, cùng sống cùng chết.