Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em

Cập nhật: 28/05/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 711
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Quân sự
Truyện Sủng
Hiện Đại
     
     

Trải qua một đêm được người nào đó xoa bóp mát xa, sáng hôm sau, cơn đau eo của Uyển Yên quả nhiên đã khá lên rất nhiều, sau khi thức dậy, Lục Nghiên Thanh vẫn như cũ đã không thấy bóng dáng từ lâu.

Uyển Yên lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho anh cả Mạnh Kỳ Sâm.

Uyển Yên: [Anh cả, gần đây anh khỏe chứ? *mắt lấp lánh*.

]

Uyển Yên: [Lẽ nào anh cả vẫn còn chưa dậy sao? *nghi ngờ*.

]

Nhìn tin nhắn gửi đi nhưng không có trả lời, Uyển Yên liếc nhìn thời gian, trước kia vào giờ này thì Mạnh Kỳ Sâm đã dậy từ lâu rồi, người anh trai này của cô đáng tin hơn nhiều so với Mạnh Tử Dịch, có sức tự chủ siêu mạnh, từ nhỏ đến lớn, Uyển Yên và Mạnh Tử Dịch đều sống dưới ánh sáng của anh ấy, người khác nói đến cậu cả nhà họ Mạnh thì ngoài kính sợ ra còn quả thật chính là một núi băng di động.

Từ nhỏ Uyển Yên đã không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ duy nhất người anh cả này.

Uyển Yên vẫn chưa từ bỏ ý định, dứt khoát gọi điện thoại qua.

Chuông vang không bao lâu thì bỗng nhiên truyền đến tiếng 'bíp bíp bíp'.

Uyển Yên sững sờ nhìn màn hình điện thoại, đây là trực tiếp bị người ta ngắt máy sao???

Không có được câu trả lời mà mình muốn từ chỗ anh cả, Uyển Yên chỉ đành tự mình đi tìm Lê Sở Mạn, cô rửa kĩ lại chiếc bát màu trắng mà hôm qua đối phương đã đưa qua cho cô, định đưa qua cho người ta.

Uyển Yên cầm bộ đồ ăn đứng trước cửa phòng của Lê Sở Mạn, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa thứ nhất vang lên xong không có ai mở cửa, Uyển Yên hơi không xác định liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp 11 giờ rồi, hơn nữa hôm nay Lê Sở Mạn không có nhiệm vụ quay phim, người bên trong nên sớm thức dậy rồi chứ.

Bên trong phòng lúc này, phong cách trang trí sáng bừng lên, màn cửa dày nặng sẫm màu ngăn cách tuyệt đối ánh sáng bên ngoài cửa sổ, trong phòng vẫn là một mảng tối om, giống như đêm khuya.

Trong không khí tràn ngập mùi mập mờ.

Trên thảm lông cừu chất vải tinh xảo, một chiếc áo sơ mi nam màu trắng và váy liền của phụ nữ nằm ngổn ngang chồng chất lên nhau, trên tủ đầu giường vẫn còn một chiếc cà vạt màu xám bạc, đầy nếp nhăn, vò thành một cục.

Trên giường Kingsize, dáng vẻ lúc ngủ của Lê Sở Mạn yên ổn, lông mi như cây quạt nhỏ cụp xuống, yên tĩnh ngủ trong ngực của người đàn ông, hai tay nắm lại, tì lên lồng ngực rắn chắc của người trước mắt.

Mà trên cổ tay của cô vẫn còn một vết hằn của dây nhàn nhạt, vô cùng rõ ràng, dường như để nhắc nhở chuyện phong nhã kiều diễm tối hôm qua.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Lê Sở Mạn mơ màng mở mắt ra, vươn một tay ra từ trong ngực của người đàn ông, chậm rãi lấy điện thoại dưới gối ra liếc nhìn.

Thời gian hiển thị đã sắp đến giữa trưa rồi, cô ấy lập tức tỉnh táo hơn nhiều, biết tối hôm qua đã ầm ĩ quá lâu, cô ấy vô thức muốn rời giường để đi mở cửa, người bên cạnh lại không chịu.

Tuy Lê sở Mạn đã rất cẩn thận, động tĩnh cũng vô cùng nhỏ nhưng vẫn đánh thức người bên cạnh.

Người đàn ông không cho cô ấy phân bua đã ôm người kéo vào trong ngực, từ phía sau ôm lấy cô, chiếc cằm cương nghị cọ vào phần gáy trắng nõn mịn màng của cô ấy.

"Đi đâu?"

Bên tai truyền đến giọng nói khàn đục từ tính của người đàn ông.

Phần lưng của Lê Sở Mạn dán vào anh, cảm nhận được hơi thở phả ra từ bờ môi của người đàn ông, bả vai cô ấy không khỏi run lên, nhỏ giọng nói chậm lại: "Có người gõ cửa, tôi đi xem thử.

"

Cô ấy vừa nói xong, cánh tay của người đàn ông hơi thu lực lại, không muốn buông tay.

Lê Sở Mạn cắn môi bất đắc dĩ, định tách ngón tay của anh ấy ra, có chút gấp gáp: "Lỡ như là người đoàn phim tìm tôi có việc thì phải làm sao?"

Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ.

Lê Sở Mạn hiểu rõ tính cách của anh ấy, chỉ ăn mềm không ăn cứng, cô mím môi, đáy lòng rốt cuộc vẫn không cam lòng.

Ngoài cửa lúc này, Uyển Yên yên lặng, nhẫn nại nhấn chuông cửa một lần nữa.

Người bên ngoài rõ ràng vẫn chưa đi, Lê Sở Mạn bị người đó siết vào trong ngực, gấp đến độ sắp khóc rồi, "Anh buông tôi ra đi.

"

Nghe thấy giọng nghẹn ngào mềm mại của cô ấy, cuối cùng Mạnh Kỳ Sâm cũng chịu buông cô ra, nhưng lông mày từ đầu đến cuối vẫn nhíu lại.

Lấy được tự do lần nữa, Lê Sở Mạn giống như chạy trốn, từ trong lòng anh ấy nhảy ra, vội vàng nhặt quần áo đã ném trên mặt đất lên, mặc lung tung lên người.

Uyển Yên chờ lâu vẫn không chờ được người, đang chuẩn bị rời đi thì cánh cửa trước mặt bỗng nhiên mở ra.

Thấy Lê Sở Mạn đột nhiên xuất hiện, Uyển Yên sửng sốt một chốc, vội vàng đưa bát sứ màu trắng trong tay của cho cô ấy, ánh mắt thờ ơ quét qua xương quai xanh của cô gái, dâu tây nhỏ trên cổ.

Rõ ràng là vừa được thêm mới.

Uyển Yên cười chào cô ấy: "Chào buổi sáng Mạn Mạn ~"

Lê Sở Mạn đỏ mặt, có chút ngại ngùng sờ mũi, "Hình như đã không còn sớm nữa.

"

Uyển Yên cười cười không để ý lắm, "Không sao, tôi cũng thường ngủ nướng mà.

"

Thời cơ trước mắt rõ ràng không đúng lắm, Uyển Yên không ở lại nữa, chào hỏi xong thì liền nhanh chóng trở về phòng của mình.

Nhận được tin trả lời của anh cả Mạnh Kỳ Sâm đã là một tiếng sau, Uyển Yên đang ăn cơm trưa.

Mạnh Kỳ Sâm trước nay đều không thích đánh chữ, vì thế gọi điện qua cho cô.

Từ nhỏ Uyển Yên đã không sợ trời không sợ đất, tuy là thường đánh nhau với Mạnh Tử Dịch nhưng đối với người anh cả không nói cười tùy tiện này thì thật sự có chút sợ.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông, "Tìm anh có chuyện?"

Uyển Yên yếu ớt "dạ" một tiếng, bỗng nhiên không còn khí thế như hồi sáng lúc gửi tin nhắn nữa.

Cô ra vẻ bình tĩnh, vô ý mở miệng, "Anh cả, nghe nói hôm qua anh đến thăm đoàn phim của bọn em à?"

Lúc này Mạnh Kỳ Sâm đang cài nút áo sơ mi trước gương, nghe vậy, không nhanh không chậm "ừm" một tiếng.

Uyển Yên một tay chống cằm, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: "Vậy sao em không nhìn thấy anh vậy ta?"

"Người thì cũng đã đến, vậy mà cũng không nói cho em biết một tiếng, thiếu thành ý quá vậy?"

Uyển Yên tung chiêu đánh đòn phủ đầu nhưng hiển nhiên, hoàn toàn không thấm thía gì đối phương.

Mạnh Kỳ Sâm khẽ "xùy" một tiếng, ung dung nói: "Anh tưởng có Lục Nghiên Thanh thì em không cần người anh này nữa chứ.

"

Vừa dứt lời, mắt Uyển Yên trừng to, lập tức nghẹn lời.

Chuyện Lục Nghiên Thanh làm vệ sĩ cho cô căn bản là không có ai biết cả, đến cả Mạnh Tử Dịch cũng chưa hay biết gì, quả nhiên anh cả nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay!

Uyển Yên mím môi, vô thức nuốt nước bọt, thấy Mạnh Kỳ Sâm sắp cúp điện thoại, cô vội vàng hỏi: "Anh ơi, tối hôm qua anh có qua đêm ở đây không?"

Uyển Yên cắn cánh môi, nếu như anh cô thừa nhận, vậy thì người bạn Lê Sở Mạn này, cô cũng không cần phải kết giao.

Một đoạn tình bạn có dụng tâm xấu không cần cũng được.

Một lúc sau, Mạnh Kỳ Sâm bình tĩnh nói một câu: "Em đoán thử xem.

"

Uyển Yên: "...

.

?"

Một tuần nghỉ ngơi này, vết thương trên eo của Uyển Yên tĩnh dưỡng cũng kha khá rồi, còn có thể xuống đất chạy 800 mét.

Chạng vạng, Uyển Yên vẫn không chờ được Lục Nghiên Thanh quay về.

Cô lăn lộn trên giường vô cùng buồn chán, vì vậy lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh.

Uyển Yên: "Xin hỏi đội trưởng Lục, anh đang ở đâu thế?]

Không nhận được câu trả lời, Uyển Yên tiếp tục gửi: [Anh lại bỏ rơi cô bạn gái đáng yêu hiền lành dịu dàng này một lần nữa rồi *tạm biệt*.

]

Mấy phút sau, điện thoại truyền đến âm thanh rung quen thuộc, Uyển Yên vội vào nhấn vào khung chat.

ML: [Không bỏ rơi em, đang bận.

]

Uyển Yên mím môi: [Lại đang chấp hành nhiệm vụ à?]

ML: [Ừm.

]

Uyển Yên: [Anh đang ở đâu?]

Uyển Yên: [Không nói thì chính là đang ở hộp đêm rồi.

]

Tin nhắn gửi đi, Lục Nghiên Thanh lại không trả lời thêm lần nữa.

Không trả lời chính là ngầm thừa nhận! Uyển Yên càu nhàu từ trên giường bò dậy, tóc tai bù xù ngồi quỳ trên giường, trong lòng cứ cảm thấy bất an.

Không phải lo lắng Lục Nghiên Thanh sẽ bị người phụ nữ khác cuỗm chạy mà là sợ anh chấp hành nhiệm vụ sẽ xảy ra nguy hiểm.

Uyển Yên cầm điện thoại, nhìn màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, cả người bắt đầu không bình tĩnh nổi nữa.

Mấy phút sau, Lục Nghiên Thanh gửi tin nhắn đến, lần này anh lại không hề giấu diếm.

ML: [Anh ở quán bar.

]

Uyển Yên: [Quán bar nào? Anh nói tên cho em biết đi, em đảm bảo sẽ không đến đó, nếu không em cứ lo lắng mãi *hu hu hu*.

]

Uyển Yên: [Anh nhẫn tâm nhìn em lo lắng sợ hãi sao? *ấm ức cắn khăn tay*]

Dường như lời đảm bảo của cô đã có tác dụng, Lục Nghiên Thanh do dự một hồi rồi nói ra tên của quán bar đó.

Nhìn thấy mấy chữ quen thuộc, Uyển Yên lập tức đứng lên, nhanh chóng đi thay quần áo trang điểm, chuẩn bị trực tiếp đi qua đó tìm người.

Mặc kệ là năm năm trước hai người yêu đương hay là năm năm sau hai người quay về bên nhau, cô vẫn chưa từng thay đổi, chính là chưa bao giờ nghe lời anh.

Uyển Yên ném điện thoại sang một bên, bắt đầu trang điểm, vì để phòng ngừa đến lúc đó bị người ta nhận ra, cô cố tính cầm chì kẻ mày, chấm thêm mấy chấm tàn nhang nhỏ trên xương gò má, trang điểm dày cộp, cặp môi đỏ mọng nóng bỏng, lại đeo thêm mặt nạ che nửa bên mặt, bất kể là ai nhìn thấy cũng không đoán ra được là cô.

Đi ra khỏi khách sạn, Uyển Yên tiện tay cản một chiếc taxi, sau khi báo tên khách sạn, tài xế vừa nhìn thấy kiểu trang điểm của cô thì đáy mắt như có điều suy nghĩ, thần sắc trên mặt, nghiễm nhiên đã xem cô thành gái làm trong hộp đêm.

"Sở Uyển" là nơi ăn chơi dưới danh nghĩa của anh cả Mạnh Kỳ Sâm, Uyển Yên đã quá quen thuộc, nhưng mà nơi này là nơi của người trưởng thành, hai anh trai nhà họ Mạnh đã ra lệnh cấm, ngoại trừ trẻ vị thành niên thì còn có Uyển Yên không được phép vào.

Lúc Uyển Yên học năm nhất đại học, có lần muốn đưa Lục Nghiên Thanh vào trong đó để tham gia náo nhiệt, dù sao cũng đã lớn thế này nhưng vẫn chưa từng thấy hộp đêm ra sao, kết quả bị người nào đó nghiêm khắc từ chối.

Lục Nghiên Thanh không đi cũng không cho Uyển Yên đi, hơn nữa còn trông chừng người ta rất kĩ, mỗi lần Uyển Yên vừa nhắc đến muốn đi thì sẽ bị giày vò mấy trận ở nhà, mãi cho đến khi Uyển Yên mệt đến nỗi không còn một chút sức lực mới không cam lòng mà bỏ đi ý nghĩ đó, ngược lại Lục Nghiên Thanh cảm thấy mỹ mãn, mười lần chẳng sai.

Đến được Sở Uyển, Uyển Yên nhìn cảnh xa hoa trụy lạc bên ngoài, cầm túi xách nhỏ, chân giẫm lên giày cao gót nhọn, bước chân thong dong đi vào.

Sảnh lớn ở lầu một vô cùng yên tĩnh, trông phong cách trang trí xa hoa này rất giống với khách sạn cao cấp, Uyển Yên đi theo người gác cửa vào bên trong, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng mất kiểm soát.

Nếu như bị cô nhìn thấy, Lục Nghiên Thanh chơi trò mập mờ với cô gái khác ở sau lưng cô thì cô tuyệt đối sẽ không nương tay.

Uyển Yên đi vào trong sảnh lớn, ánh đèn trên trần nhà lóa mắt lấp lánh, đủ mọi loại người lướt qua bên cạnh, bất luận là nam hay nữ đều ăn mặc vô cùng sexy thời thượng, lúc họ nhìn thấy Uyển Yên đeo mặt nạ, bọn họ cũng cảm thấy mới lạ.

Mấy cô gái ngực to lướt qua trước mặt, Uyển Yên vô thức cúi đầu liếc nhìn ngực của mình, dáng người mà cô vẫn luôn tự hào, nhưng ở chỗ này lại có thể!

Không đọ được!

Đến sàn nhảy, bên tai là vang lên tiếng nhạc heavy metal rock đinh tai nhức óc, Uyển Yên nghe thấy chỉ cảm thấy chói tai, không ngừng kích thích đầu dây thần kinh.

Cô cởi chiếc áo khoác màu cà phê nhạc trên người, lộ ra váy ngắn gợi cảm bên trong, một bộ váy ngắn ôm sát người phác họa đường cong hoàn mỹ của cô, đặc biệt đôi chân kia là đẹp nhất, trắng giống như phủ lên một tầng men trắng, thẳng tắp nhỏ nhắn, cân xứng giống như được nặng ra từ đất dẻo cao su, không tìm ra một tí khuyết điểm nào, khiến người ta không rời mắt được.

Tuy rằng mặt nạ đã che khuôn mặt của Uyển Yên nhưng không ngăn nổi dáng người xinh đẹp, vừa bước vào sàn nhảy đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Ánh mắt của Uyển Yên quét một vòng xung quanh, không tìm được Lục Nghiên Thanh, tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên tai không ngừng kích thích màng nhĩ, tiết tấu ầm ầm ầm giống như lấy búa nện vào tim.

Uyển Yên chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng lại có người cầm ly rượu đến gần, cô ném ánh mắt như dao lạnh buốt qua, đối phương cũng ngượng ngùng quay đi.

Đi đến nơi cách sàn nhảy gần nhất, Uyển Yên ngước mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở một góc trong quầy bar.

Ánh đèn nhiều màu rực rỡ bên trên đỉnh đầu không ngừng chuyển đổi, quầng sáng lộng lẫy phác họa đường nét bờ vai lạnh lùng của người đàn ông, các đặc điểm trên khuôn mặt được điêu khắc tinh xảo cũng ngày càng lập thể sắc nét.

Anh ngồi ở đó không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc, nhưng có không ít các cô gái cứ dồn dập ném ánh mắt lên người anh.

Cuối cùng cũng tìm được anh, khóe môi Uyển Yên hơi cong lên, cong thành nụ cười, đi về phía anh.

Trong sàn nhảy phía trước truyền đến tiếng huýt sáo tiếng reo hò từng hồi từng hồi, chỉ nhìn thấy người xung quanh vây thành một vòng lớn, ánh đèn lộng lẫy chói mắt chuyển xuống, cô gái ở trung tâm sàn nhảy mặc áo croptop hở rốn, nửa thân dưới là chiếc quần ngắn với chiều dài chỉ đến bẹn đùi, tóc vàng hơi xoăn rũ xuống ngang vai, dáng người lồ lộ, lung linh gợi cảm.

Kết thúc một bài, cô gái sớm đã mồ hôi nhễ nhại, ngực hơi nhấp nhô.

Uyển Yên còn chưa đi qua thì đã nhìn thấy cô gái đó đi thẳng qua chỗ của Lục Nghiên Thanh, thân hình nóng bỏng sát lại gần.

Bước chân của Uyển Yên từ từ dừng lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng khẽ híp lại, đáy mắt là sự dò xét nghiền ngẫm, lại âm trầm nặng nề.

Người phụ nữ kia quyến rũ xinh đẹp, giống như một con rắn nước sắp bò lên người anh rồi, cười hỏi: "Anh trai ơi, vừa nãy em nhảy thế nào?"

Cơ thể của Lục Nghiên Thanh cứng đờ, mùi nước hoa nồng đậm xộc vào khoang mũi khiến anh vô thức nhíu mày, sự tàn ác lạnh lẽo âm ỉ cuồn cuộn.

Cơ thể của anh nghiêng về phía sau, kéo rộng khoảng cách, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, giống như phát ra từ trong hầm băng: "Cách xa tôi một chút.

"

Người phụ nữ này đầu tiên là sững sờ, sau khi bị từ chối cũng không cảm thấy ngại ngùng, cười vui vẻ lại gợi cảm: "Có hứng nhảy với em một đoạn không?"

Người phụ nữ này dường như rất nổi tiếng ở đây, cô ta đưa ra lời mời, mọi người ở phía sau xem náo nhiệt trực tiếp huýt sáo lên.

Lục Nghiên Thanh cong môi cười lạnh, đang muốn nói gì, bên cạnh bỗng nhiên đi qua một người.

Không chờ anh phản ứng lại, Uyển Yên đi thẳng qua, trực tiếp ném áo khoác trong tay vào trong lòng anh, đôi mắt dưới mặt nạ như nước, đuôi mắt hẹp dài trong cong ngoài hất, bờ môi đỏ mọng hơi cong lên, giọng điệu kiêu căng lại huênh hoang: "Lẽ nào cô chưa từng nghe, bạn trai của người khác không được động sao?"

Người con gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mặc một chiếc váy ngắn bó mông sát người, dáng người cao gầy mảnh mai, đoạn eo nhỏ chỉ đầy một nắm tay, cho dù đeo mặt nạ cũng không lấn át được vẻ đẹp động lòng người.

Nhìn thấy cách trang điểm ăn mặc của người con gái trước mặt, Lục Nghiên Thanh cứng đờ, ánh mắt trong đôi mắt kia nặng nề lạnh lẽo, nếp nhăn giữa hai đầu mày đã nhíu chặt lại sắp có thể kẹp chết một con ruồi.

Cô nàng tóc vàng dường như cũng không ngờ đến, đối tượng mình thả thính lại bị người ta phá rối, hơn nữa còn tự xưng là bạn gái của anh đẹp trai này.

Nhìn thấy cách ăn mặc của Uyển Yên, cô nàng tóc vàng đã nghiễm nhiên xem Uyển Yên như người cùng ngành với mình, đây rõ ràng là cố ý thêu dệt chuyện, cô ta khẽ hừ không tin, cong môi khiêu khích: "Có dám đọ với tôi không?"

Uyển Yên nhướng mày, đuôi mày nhếch lên vừa thanh khiết vừa quyến rũ: "Chơi luôn, ai sợ ai chứ.

"