Giữa sàn nhảy, ánh đèn lập lòe, bên tai là tiếng nhạc của DJ vang lên đinh tai nhức óc.
Quầng sáng không ngừng thay đổi được mạ trên mặt nạ màu vàng kim của cô gái, tóc dài đen nhánh hơi xoăn tùy ý buộc thành một chùm tóc đuôi ngựa.
Uyển Yên cột vạt áo lại, để lộ ra đường cơ bụng 11 (*), bên dưới là váy ngắn màu đen gợi cảm ôm sát mông, đôi chân thẳng tắp đều nhau trắng muốt như ngọc.
(*) Ảnh minh họa
Đám đông quần chúng vây xem náo nhiệt, không chê lớn chuyện, ánh mắt lộ liễu nhìn trừng trừng vào hai vưu vật (*) gợi cảm xinh đẹp trên sàn, tuy rằng phong cách khác hẳn nhưng cũng xem như nhìn đã mắt.
(*) Vưu vật: Vật lạ, vật hiếm có, thường chỉ đàn bà đẹp.
Mặt mày Lục Nghiên Thanh nặng nề, trong lồng ngực có một ngọn lửa tối tăm, tâm trạng đã trực tiếp bùng nổ, hận không thể khâu hết mắt của những người xung quanh.
Người chủ động đều nghị PK chính là Karen - khách quen của quán bar này, được xưng là tiểu yêu tinh hộp đêm, có danh hiệu vũ đạo số một, danh tiếng cũng không nhỏ, ít nhất là PK với người khác chưa từng thua bao giờ.
Vừa nhìn cô gái đeo mặt nạ thì đã biết là gương mặt mới, nhưng dáng người nóng bỏng, khí thế không hề thua Karen, hai người trông có vẻ tài sức ngang nhau.
Tiếp đó tiết tấu nhạc thay đổi sập sình, người đứng trong sàn nhảy đong đưa cơ thể theo tiếng nhạc, Uyển Yên một tay đưa lên đầu, đầu khẽ lắc, nhấc mông uốn hông, mỗi động tác chuẩn xác lại không mất đi sự gợi cảm, chính là một con thiên nga đen từ bề ngoài vào đến trong xương.
Karen là khách quen của hộp đêm, fans chiếm phần đông, hai người nhảy thi đấu gây ra tiếng thét chói tai xung quanh, người dưới sân khấu nhiệt tình tăng vọt, trên cơ bản đều hô tên của cô ta.
Hai người ai cũng không chịu thua, Uyển Yên cũng chẳng sợ, cần cổ thon dài kéo thằng, xương quai xanh dưới cổ áo như ẩn như hiển.
Khi tiết tấu âm nhạc nhanh hơn, thân thể Uyển Yên đổ về trước, cánh tay vung lên vẽ thành một đường cong, dáng người uốn lượn, rồi từ từ thu người, đầu ngón tay từ trên bả vai từ từ trượt xuống người, điểm nhẹ hai nhịp.
Như trêu chọc lại như dụ dỗ, ánh mắt quyến rũ lẳng lơ, cho dù đeo mặt nạ nhưng mọi cử chỉ đều giống như yêu tinh hút hồn người trong đêm tối.
Dưới sàn nhảy là một trận gào thét, tiếng huýt sáo liên tục.
"Fuck! Lần này nhìn thấy được yêu tinh thật rồi! Cô gái này thế mà lại dám đọ với Karen!
"
"Trông rất lạ mặt, là người mới à? Thật sự quá tuyệt, kiếp trước bạn trai của cô ấy chắc cứu cả dải ngân hà đó...
.
"
Khúc nhạc chuẩn bị kết thúc, âm nhạc chậm dần, tiếng bàn tán om sòm xung quanh cũng từ từ rõ hơn, Lục Nghiên Thanh nhíu chặt mày, trong tay đang cầm quần áo của bạn gái nhà mình, gân xanh trên cánh tay nổi lên, trái tim trong lồng ngực đập mãnh liệt, thịch thịch thịch.
.
.
Cô gái trong tầm mắt hất mông uốn hông, ý cười nơi khóe môi làm điên đảo chúng sinh.
Tiếng cổ vũ hò hét của người xung quanh không ngừng kích thích màng nhĩ của Lục Nghiên Thanh, yết hầu anh khẽ trượt, con ngươi đen kịt, quai hàm căng cứng, lạnh lùng kiên nghị.
Điệu nhảy thi đấu kết thúc, trên trán Uyển Yên lấm tấm những giọt mồ hôi, những sợi tóc lộn xộn đen nhánh dính vào sườn mặt, trên làn da trắng nõn như mỡ cừu hơi ửng đỏ, tựa như quả anh đào chín mọng.
Uyển Yên thở hổn hển, nghe thấy trong đám đông, lúc đầu đều là người đang hô "Karen", giờ phút này đang tới tấp hô "Tiểu tiên nữ.
"
Cô gái tên Karen hình như không phục, cô ta ngước mắt lên nhìn nửa khuôn mặt bên ngoài mặt nạ, tuy rằng không nhìn thấy hết nhưng mơ hồ có thể đoán được toàn bộ khuôn mặt của đối phương chắc chắn không tệ.
Karen cười cười, điều chỉnh lại hô hấp, 'đường sự nghiệp' trước ngực rũ mắt là có thể thấy, cô ta hơi hất cằm: "Nữa không?"
Uyển Yên nhướng mày, đã rất lâu rồi mình chưa được nhảy thỏa thích như thế, cô học vũ đạo hơn mười năm rồi, từ lúc lăn lộn trong giới giải trí đã mai một đi không ít, vừa nãy lên sàn cũng chỉ muốn góp vui chút thôi, thua thì thua, không ngờ phản ứng của người xem dưới sàn nhảy cũng không tệ lắm.
Thấy hai người trong sàn nhảy đã dừng lại, có người không dằn được xông lên xin phương thức liên hệ của Uyển Yên.
Còn chưa chờ Uyển Yên từ chối, ánh mắt của cô phóng tới chỗ kia, người đàn ông cấm dục, kỹ lưỡng ngồi trên trên quầy bar kia đột nhiên đứng dậy, mặt màu nặng nề đi thẳng qua, khí thế làm người khác sợ hãi, khắp người đang phủ một tầng băng mỏng.
Uyển Yên ngoan ngoãn đứng tại chỗ, biết bình dấm chua của người nào đó đã đổ rồi, cô cười với người bên cạnh: "Bạn trai của tôi đến rồi.
"
Vừa dứt lời, Lục Nghiên Thanh đã đi đến trước mặt cô, đáy mắt phủ một tầng bóng mờ, anh giũ áo khoác trong tay ra khoác lên bờ vai thon gầy trắng nõn của cô gái, lập tức che đi chiếc váy ngắn bắt mắt trên người cô, cũng ngăn trở ánh mắt y như sói đói xung quanh.
Nhìn thấy người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, đám người hò hét ầm ĩ xung quanh chợt yên tĩnh, chính chủ đã đến rồi, hơn nữa dáng vẻ bệ vệ của đối phương lạnh lùng hung hăng, vừa nhìn liền biết không dễ chọc rồi.
Uyển Yên gần như là bị Lục Nghiên Thanh giam trong ngực, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người bị anh nửa ôm nửa kéo đưa ra khỏi sàn nhảy lộn xộn.
Hai người chưa đi được mấy bước, phía sau lưng truyền đến tiếng hú hét và tiếng huýt sáo đầy ẩn ý.
Hai người rời khỏi sàn nhảy Disco, Lục Nghiên Thanh ôm bả vai của Uyển Yên, sải bước ra ngoài.
Anh đi rất nhanh, rất vội.
Uyển Yên chỉ có thể luống cuống theo sát bước chân anh, mồ hôi phía sau lưng dần dần lạnh lên, lớp lót bên trong áo khoác hơi lành lạnh, nhịp tim cô tăng nhanh giống như bị người ta bóp chặt, cô đã linh cảm được tiếp theo Lục Nghiên Thanh sẽ làm gì rồi.
Bước chân của hai người trên hành lang im ắng ngột ngạt rất loạn, có cảm giác rất gấp gáp.
Lực ôm của Lục Nghiên Thanh từ từ siết chặt, Uyển Yên cảm thấy bọn họ đều điên rồi.
Đúng như dự đoán, Lục Nghiên Thanh đưa cô đến lối thoát hiểm, nhìn xung quanh, không có ai, trực tiếp đè cô gái trong ngực lên tường.
Uyển Yên chịu đựng sự hồi hộp, ngước mắt nhìn vào đôi mắt mắt âm trầm của người đàn ông, trái tim vô cớ nóng nảy.
Cô yếu ớt khẽ nói: "Có phải anh ghen không?"
Lục Nghiên Thanh không nói một lời, yết hầu nhô ra trên cổ trượt lên trượt xuống, anh cúi đầu cắn lên môi cô, đến cả hô hấp cũng dồn dập.
Vừa nãy lúc bên dưới sàn nhảy anh đã muốn làm thế rồi.
Cô gái của anh cứ thế đứng trước mặt biết bao nhiêu người, tất cả sự phô trương, quyến rũ, đáng yêu đều hiện ra, đó là báu vật mà anh cẩn thận thành kính cất giấu kỹ, nhìn thấy người khác ngấp nghé trắng trợn, anh ghen tị đến phát điên.
Loại cố chấp khắc sâu xâm nhập vào trong xương này tựa như chất lỏng màu đen chảy qua trái tim, dần dần chiếm đoạt anh.
Giọng anh trầm khàn, từng câu từng chữ lọt rõ vào tai.
"Em là của anh.
"
Cơ thể Uyển Yên khựng lại, ngón tay trắng nõn đều co quắp lại, cô khẽ ngửa đầu thuận theo anh, run run duỗi hai tay ra vòng qua cổ anh.
Người đàn ông thân hình cao lớn, bóng đen bao quanh cô.
Lục Nghiên Thanh hôn cô tựa như tức giận, máu toàn thân sôi trào, có một khoảnh khắc nào đó chỉ muốn cắn nát cô, nuốt vào bụng, hòa vào xương máu.
Hàm răng hai người dán sát vào nhau, Lục Nghiên Thanh cắn cánh môi cô nhưng lại không dám dùng sức, sợ cô đau.
Anh giống như một dã thú nổi giận, sau khi cô gái lặng lẽ cưng nựng chiều theo, nhẹ nhàng ôm anh an ủi không chút oán than, lý trí của Lục Nghiên Thanh cuối cùng cũng từ từ khôi phục lại, từ nụ hôn sâu lúc ban đầu biến thành nhẹ nhàng mút chặt môi cô, trằn trọc.
Ngón tay của Uyển Yên thả vào mái tóc ngắn cứng gọn gàng của anh, chìm trong nụ hôn nóng bỏng, hỏi anh: "Vậy anh là của ai?"
Lục Nghiên Thanh hơi cúi người, đầu vùi vào hõm cổ ngọt ngào của cô, trong mắt dần dần tối lại, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Ngữ khí nặng nề: "Anh là của em.
"
Uyển Yên không nói gì, nhụi đầu vào trong lòng anh.
Hô hấp của hai người bình tĩnh lại, cánh tay thon dài của Lục Nghiên Thanh nắm lấy eo cô, ôm cả người cô vào lòng, kín không kẽ hở.
Sau một lúc lâu, anh mới cúi đầu giúp cô cài lại cúc áo khoác, từ nút đầu tiên trên cổ áo cài lưu loát cho đến nút cuối cùng.
Uyển Yên nhìn động tác của anh, định làm dịu bầu không khí: "Vừa nãy em nhảy thế nào??"
Lục Nghiên Thanh mím môi, trong đầu bỗng chốc hiện ra sự gợi cảm và quyến rũ lúc nãy khi cô nhảy, anh hơi nhíu màu, mặt không biểu cảm gì cài lại hết tất cả các nút, còn không quên dịch cổ áo cô lên, đè thấp giọng, không nhanh không chậm cảnh cáo: "Sau này không cho mặc như vậy nữa.
"
"Nếu không, gia pháp hầu hạ.
"
Anh nghiêm trang nói ra bốn chữ "gia pháp hầu hạ", Uyển Yên khẽ chớp mắt, gò má không khỏi nóng lên, cô ngoan ngoãn gật đầu, ngắm nhìn lông mi đen như lông quạ của người đàn ông, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, vừa nãy em nhảy thế nào?"
Lục Nghiên Thanh rũ mắt, hơi chau mày nhưng trong đáy mắt là sự bất đắc dĩ, vẻ mặt thiếu tự nhiên không nói nên lời.
Anh nuốt cổ họng khô khốc, giọng nói trầm khàn: ".
.
. Muốn nghe thật à?"
Uyển Yên cắn môi, mỉm cười xinh đẹp, cầm góc áo anh lắc lư, "Nói nhanh đi.
"
Lục Nghiên Thanh nhếch khóe miệng, môi mỏng dán sát lại bên tai mềm mại trắng nõn của cô gái: "Khiến cho anh muốn hung hăng làm em.
"
Uyển Yên nghe thấy đỏ mặt, không chịu yếu thế nghiêng đầu hôn lên gò má sạch sẽ của anh, gian xảo như hồ ly, phả hơi như hoa lan: "Em chờ anh.
"
Lục Nghiên Thanh: ".
.
.
"
Cô gái nhỏ quá hoang dã, bỗng nhiên thật muốn văng tục.
Hai người quay trở lại sảnh lớn Disco một lần nữa, Lục Nghiên Thanh đưa Uyển Yên đến ngồi ở vị trí góc trong cùng, cô gái bên cạnh đeo mặt nạ ánh kim, áo khoác trên người quấn kín mít, không hề nhìn ra cô chính là người mười phút trước mặc váy ngắn chỉ đủ che đến đùi, kĩ thuật nhảy xinh đẹp gợi cảm, PK với người ta.
Lúc nhân viên phục vụ đi tới, Uyển Yên gọi một ly Whisky nhưng bị Lục Nghiên Thanh mặt không cảm xúc đổi thành nước trái cây.
Uyển Yên liếc nhìn ly cocktail đặt bên tay anh, cầm ly nước trái cây trong tay lên, bất mãn khẽ lẩm bẩm: "Cũng không biết là ai nói cảnh sát vũ trang không uống một giọt rượu.
"
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, nhìn thấy biểu cảm nhỏ trên mặt của cô, nhất thời không nhịn được vươn tay ra xoa đầu cô: "Bây giờ không giống.
"
Uyển Yên miễn cưỡng nhấp một ngụm nước trái cây, môi hồng hơi ngập ngừng, có cái gì không giống đâu.
Lục Nghiên Thanh: "Nếu muốn uống thì quay về anh pha chế cho em, nhưng không cho uống ở đây.
"
Uyển Yên nghiêng đầu nhìn anh, hơi nhíu mày, bày ra vẻ mặt "người già xem điện thoại trên tàu điện ngầm" (*).
(*) Ảnh minh họa =)))))) há há há
Lúc này trong phòng bao trên lầu ba, khắp nơi đều tràn ngập khói thuốc xanh trắng muốn sặc người, Uông Dã ngồi liệt trên ghế sô pha như một đống bùn nhão, anh ta cúi đầu, đáy mắt hung ác, đốm lửa đầu ngón tay lập loè.
Bên cạnh anh ta còn có ba người con gái, cổ áo trễ thấp, váy siêu ngắn bó sát mông, đôi chân gợi cảm bắt chéo.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình biến thành áp suất thấp của Uông Dã, mấy cô gái đó dùng hết tất cả vốn liếng để an ủi, định tạo cảm giác tồn tại với người đàn ông trước mặt.
Uông Dã hé miệng phả ra một làn khói, phun lên mặt của một cô gái bên cạnh anh ta, anh ta rũ mắt xuống, lạnh nhạt quét mắt qua 'đường sự nghiệp' của người ngồi bên gần trong gang tấc này.
Uông Dã lười biếng nhướng mày, trong đầu tự nhiên thế mà lại hiện ra khuôn mặt của Mạnh Uyển Yên.
Đêm đó Uông Dã đi tìm cô, quả thật là đang hứng thú, dựa vào sự bốc đồng mà đi tìm người nhưng lại không ngờ sẽ bị hứng trọn một chai rượu.
Thì ra tính cách cương quyết bướng bỉnh của Uyển Yên không phải là giả vờ.
Uông Dã khẽ nheo mắt, nhìn chai rượu đỏ trên bàn, đầu lưỡi tì vào kẽ răng phía sau, trong lòng buồn bực, sao tự nhiên lại nhớ đến cô chứ?
Uông Dã cảm thấy mình không có tự trọng, nhưng lại không kiềm chế được mà nhớ đến cô, anh ta không quên được nụ cười hời hợt nhưng xinh đẹp của Uyển Yên dành cho anh ta khi cô diễn công chúa Hinh Nguyệt, không quên được thần thái xinh đẹp trên lưng ngựa của cô, nhưng cũng không quên được ngày đó đã chịu mấy cú đấm trong toilet.
Đến bây giờ bụng dưới của Uông Dã vẫn còn bầm tím, người đàn ông đó rất biết chọn chỗ, không làm bị thương những chỗ hiểm nhưng lại khiến anh ta mấy ngày rồi vẫn chưa trở lại bình thường.
Nghĩ đến chuyện bị đánh này, Uông Dã ôm một bụng tức, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng phải chịu uất ức thế này, anh ta cắn chặt răng, cô gái trước mặt bỗng nhiên sát lại gần, anh ta chán ghét nghiêng đầu qua, cô gái chỉ có thể hôn lên má anh ta.
"Anh Dã ~"
Âm thanh nũng nịu của cô gái tựa như yêu tinh không xương, bất kể ai nghe thấy đều không chịu nổi, Uông Dã lại như bị đâm trúng dây thần kinh nào, lửa giận trong lòng chợt bùng lên, anh ta nhấc chân lên trực tiếp cho người trước mặt một cước, không hề bởi vì đối phương là con gái mà lưu tình.
Cô gái kia bất ngờ ngã ra phía sau, váy siêu ngắn cũng vén lên, còn không cẩn thận làm đổ hai chai rượu đỏ trên bàn, vẻ mặt vô cùng chật vật.
Nhìn thấy khuôn mặt như mây đen phủ kín của Uông Dã, cô gái cũng không dám thở mạnh, rượu đỏ trên đùi nhỏ xuống, cô ta rụt rè đứng dậy, vội vàng đi vào toilet dưới sự ra hiệu của Lý Nam Sơn.
Lý Nam Sơn biết tối nay tâm trạng của Uông Dã không tốt, ông ta nhàn nhạt mở miệng: "Bên phía cảnh sát đã tra ra được lô hàng này rồi, dạo này hai chúng ta vẫn đừng gặp mặt thì hơn.
"
Uông Dã hừ lạnh, tầm mắt nặng nề nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt: "Ông nói nhẹ nhàng quá nhỉ, hàng mất rồi, vậy tiền của tôi thì sao?"
Lý Nam Sơn không quan tâm lắm, cười cười: "Cậu đừng quên, lô hàng này tôi đã đưa cho cậu từ lâu, hơn nữa cũng không mất trên địa bàn của tôi.
"
"Cậu tìm tôi đòi tiền? Vậy ai đền hàng cho tôi?"
Nghe vậy, Uông Dã đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, trực tiếp đập vỡ ly rượu đỏ trong tay xuống đất, "choảng" một tiếng, thân ly chia năm xẻ bảy, rượu đỏ văng tung tóe đầy đất.
"Con mẹ nó ông có ý gì?!
"
Uông Dã gào lên đầy giận dữ, Lý Nam Sơn ngồi trên ghế sô pha, nét mặt lạnh nhạt, không hề sợ hãi.
Nhìn thấy Uông Dã đột nhiên nổi bão, như thể một giây sau sẽ động thủ, mấy cô gái ngồi bên cạnh giật mình vội vàng đứng lên, trực tiếp lui ra gian ngoài.
Trong phòng bao đột nhiên chỉ còn lại hai người Lý Nam Sơn và Uông Dã.
Trái ngược hoàn toàn với sự điềm nhiên của Lý Nam Sơn, Uông Dã lúc này như pháo châm ngòi.
"Lẽ nào ông hoài nghi là do tôi tiết lộ tin tức cho cảnh sát?"
Lý Nam Sơn nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh hơn: "Đây là cậu nói đấy, tôi không hề nói.
"
Uông Dã hừ lạnh: "Đều là hồ ly ngàn năm rồi, ông còn giả vờ với tôi gì nữa?"
Lý Nam Sơn ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén lặng ngắt như chim ưng: "Mấy lần giao dịch trước kia đều không có vấn đề, nhưng hai lần gần đây giao hàng đều bị phía cảnh sát phát hiện.
"
Lý Nam Sơn dừng lại, chậm rãi đứng lên: "Hơn nữa mỗi một lần đều là sau khi tôi gặp mặt cậu, về điểm này thì cậu giải thích thế nào?"
Uông Dã nổi giận, một cước đạp lên ghế sô pha trước mắt, cười lạnh như điên dại: "Cho nên ông chắc chắn là tôi tiết lộ tin tức cho bên cảnh sát?!
"
Lý Nam Sơn bình tĩnh nhìn Uông Dã, đáy mắt mang theo mấy phần dò xét, một lúc lâu sau, ông ta chậm rãi nói: "Nếu như không phải cậu, vậy chỉ còn lại một khả năng cuối cùng.
"
Nghe vậy, ánh mắt của Uông Dã lóe lên.
Lý Nam Sơn: "Cậu bị theo dõi rồi.
"
Tại sàn nhảy Disco của quán bar, Uyển Yên nhìn dòng người qua lại xung quanh, cô chỉ tùy ý nhìn thôi, bỗng nhiên nhìn thấy hai dáng người quen thuộc trong đám người đó.
Người đàn ông dáng người cao thẳng tắp, mặc đồ vest được thiết kế riêng màu đen hoàn mỹ, người con gái bên cạnh mặc sườn xám màu cỏ hồng, tóc dài vén lên, dáng người uyển chuyển thướt tha, khí chất dịu dàng động lòng người, hoàn toàn không ăn khớp với tiếng nhạc heavy metal chói tai cùng mùi khói thuốc và rượu hỗn tạp xung quanh.
Ánh mắt của Uyển Yên dừng lại, chỉ một cái liếc mắt, cô đã nhận ra hai người đó là ai.
Là anh cả Mạnh Kỳ Sâm, mà cô gái bên cạnh anh ấy chính là Lê Sở Mạn.
Tuy rằng trong lòng Uyển Yên đã đoán được kim chủ phía sau lưng Lê Sở Mạn là anh cả nhưng bất ngờ nhìn thấy hai người xuất hiện chung khung thế này, hình ảnh này quá mức chấn động.
Trong mắt Mạnh Uyển Yên và Mạnh Tử Dịch, anh cả Mạnh Kỳ Sâm chính là sự tồn tại như thần, anh ấy lớn hơn bọn họ sáu tuổi, là người thành thục thận trọng, bình tĩnh tự chủ, là người thừa kế ưu tú nhất của nhà họ Mạnh, anh ấy trong mắt người ngoài chính là áo sơ mi trắng không nhiễm bụi trần, cấm dục cẩn thận.
Nếu như Lục Nghiên Thanh là lạnh lùng không gần nữ sắc thì anh cả này của cô lại là một cán bộ già không có hứng thú với phụ nữ, sớm đã đến tuổi thích hợp để kết hôn rồi, đến cả hai phụ huynh trong nhà đều hoài nghi xu hướng giới tính của anh ấy.
Ít nhất trước khi biết Lê Sở Mạn, Uyển Yên vẫn luôn hoài nghi, bây giờ đã nhìn thấy, anh cô là một người đàn ông vô cùng bình thường, hơn nữa thích gái đẹp eo nhỏ.
Uyển Yên vốn định đi theo, lại nhớ đến Lục Nghiên Thanh đã dặn cô phải ngoan ngoãn, cô cũng không tiện hành động thiếu suy nghĩ, vì thế vội vàng lấy điện thoại ra chụp hình lại hai dáng người cách đó không xa.
Động tác của hai người đó lúc này rất mờ ám, cánh tay của người đàn ông vòng qua eo nhỏ bằng một nắm tay của cô gái, ánh mắt rũ xuống nhìn cô gái cũng hàm chứa sự dịu dàng.
Uyển Yên kêu trời, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trước mặt hồi lâu.
Đã đến tám giờ tối, Uyển Yên sắp bị tiếng nhạc heavy metal xung quanh này làm cho sắp điếc tai.
Lục Nghiên Thanh không biết từ đâu lấy ra một bộ nút tai, nhẹ nhàng giúp cô đeo vào tai, quả nhiên hiệu quả giảm tiếng ồn rất tốt.
Uyển Yên mím môi cười hì hì, lớn giọng nói: "Sao anh biết em cần cái này?"
Lục Nghiên Thanh mỉm cười, khẽ nhéo gò má mềm mại trắng trẻo của cô gái, "Đoán đấy.
"
Uyển Yên chán ngán nhìn mấy cô gái múa cột gợi cảm ăn mặc hở hang trên sàn nhảy, cô rất tự tin cho rằng cô nhảy chắc chắn giỏi hơn họ, bên dưới sàn rất nhiều đàn ông nhìn chằm chằm, vẻ mặt lộ rõ sự dung tục.
Không bao lâu sau, Uyển Yên lại nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong đám người.
Uyển Yên ngờ vực nhíu mày, sao Uông Dã lại ở đây?
Cô vô thức nhìn Lục Nghiên Thanh, rõ ràng, người bên cạnh đã biết Uông Dã ở đây từ lâu.
Uyển Yên không nói gì, lúc cô nhìn thấy người đàn ông trung niên sau lưng Uông Dã, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hai người kia lẫn vào trong đám đông, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa, sau khi xác định hai người đó đã rời khỏi, Uyển Yên mới tháo nút bịt tai xuống, dè dặt kéo góc áo của Lục Nghiên Thanh, "Khi nào chúng ta có thể trở về?"
Lục Nghiên Thanh xoa đầu cô, "Bây giờ về.
"
Hai người vừa đứng lên, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận hỗn loạn, bọn họ nghe thấy có người đang hô lên: "Cảnh sát đến rồi!
"
Uyển Yên: "???"
Lục Nghiên Thanh cũng không dắt Uyển Yên tiếp tục ra ngoài mà đi ngược dòng về phía lối an toàn.
Bước chân của anh rất nhanh, rất gấp, hai người như đang chạy đua với thời gian.
Trái tim của Uyển Yên đập điên cuồng, lần đầu tiên trong đời đi dạo hộp đêm mà lại trực tiếp đụng trúng cảnh sát, chắc không ai có cái vận khí này đâu!
Hai người xuyên qua hành lang đen kịt, đây là lối đi tạm thời nối thẳng đến bãi đỗ xe dưới hầm, bình thường đều dành cho nhân vật của công chúng, độ bảo mật rất cao.
Đương nhiên Lục Nghiên Thanh hiểu rõ nơi này hơn so với cô.
Uyển Yên nghi ngờ: "Tại sao không đi cửa chính?"
Trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm thấp khe khẽ của người đàn ông, "Hôm nay có cảnh sát quét tệ nạn.
"
Uyển Yên có chút kinh ngạc: "Sao anh biết những cảnh sát đó đến quét tệ nạn.
"
Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, chờ đến được chỗ cầu thang cần đi, bỗng nhiên anh dừng lại, Uyển Yên không kịp phòng bị nên trực tiếp đụng vào sau lưng thẳng tắp của anh, mũi bị đau.
Lục Nghiên Thanh quay đầu lại nhẹ nhàng cọ chóp mũi cô: "Ở đây có cầu thang, anh cõng em xuống.
"
Uyển Yên "ồ" một tiếng, nghe lời leo lên lưng anh.
Con đường này hơi dài, Uyển Yên ghé vào vai anh khẽ nói: "Vừa nãy em nhìn thấy Uông Dã.
"
Lục Nghiên Thanh: "Ừm.
"
Người này hình như không kinh ngạc một chút nào, Uyển Yên lại nói: "Em còn nhìn thấy một người đàn ông nữa, rất quen.
"
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, cũng không cố sức giấu diếm, "Lý Nam Sơn.
"
Uyển Yên vỗ vai anh: "Này mà anh cũng biết luôn hả?!
"
Lục Nghiên Thanh không chút cấm kị gì với cô, Uyển Yên bỗng nhiên cảm thấy suy đoán trong lòng mình có lẽ là thật.
Lý Nam Sơn là bạn trai trước của Bạch Cảnh Ninh, lúc trước tình cảm của hai người rất tốt, Uyển Yên đã từng một lần nhìn thấy ông ta đến đón Bạch Cảnh Ninh trong lúc làm việc, có thể nhìn ra Bạch Cảnh Ninh cũng rất yêu ông ta, nhưng sau đó hai người chia tay, khoảng thời gian đó tâm trạng của Bạch Cảnh Ninh không tốt, nhưng rồi cũng qua đi.
Uyển Yên biết Uông Dã không sạch sẽ, nhưng không ngờ Lý Nam Sơn thế mà lại cùng với anh ta.
Càng nghĩ sâu hơn, trái tim Uyển Yên càng trầm theo, cô từ từ ôm chặt cánh tay Lục Nghiên Thanh, vùi đầu vào hõm cổ anh: "Chị Cảnh Ninh có phải.
.
.
"
Cô còn chưa nói xong, Lục Nghiên Thanh đã ngắt lời cô: "Yên Nhi, đừng hỏi nữa.
"
Uyển Yên hiểu ý của anh, bỗng nhiên cảm thấy tâm sự nặng nề.
Yên lặng hồi lâu, Uyển Yên nhớ tới gì đó, lại hỏi: "À đúng rồi, tại sao chúng ta lại phải sợ những cảnh sát quét tệ nạn đó?"
Theo Uyển Yên được biết, quán bar này của anh cả rất nề nếp, đã mở mấy năm rồi, xem như là chỗ ăn chơi nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra những thủ đoạn bẩn thỉu đó, chỉ là không ngờ sẽ nhìn thấy Uông Dã và Lý Nam Sơn ở đây, Uyển Yên cảm thấy kì lạ.
Đi hết cầu thang, Lục Nghiên Thanh nhẹ nhàng thả người trên lưng xuống, "Lẽ nào em muốn tháo mặt nạ xuống cho cảnh sát thẩm vấn à?"
Nghe vậy, Uyển Yên sững sờ, lập tức hiểu được dụng ý của anh.
Cô là nhân vật của công chúng, bởi vì đang đeo mặt nạ cho nên người khác mới không nhận ra, nếu như chút nữa gặp phải cảnh sát quét tệ nạn, cô ắt phải lộ mặt, cho dù cô không làm gì cả, chỉ đến nhảy nhót, uống nước trái cây thôi thì đoán chừng ngày mai cũng sẽ lên trang đầu, kiểu như "Nữ minh tinh họ M nào đó trà trộn vào hộp đêm, cảnh sát quét tệ nạn đã tạm giam người đó".
Vừa nghĩ đến đây, Uyển Yên khẽ run lên, vội vàng lắc đầu, nghĩ mà thấy sợ.
Uyển Yên: "Vậy cảnh sát có tìm được tới đây không?"
Lục Nghiên Thanh cong môi, rũ mắt liếc cô: "Bây giờ biết sợ rồi hả?"
Uyển Yên nhướng mày, vẻ mặt không tim không phổi còn có chút kiêu ngạo: "Dù sao có anh ở đây, em không sợ gì cả.
"
Hai người sắp đi hết lối an toàn, nhìn thấy ánh sáng nơi lối ra, mắt Uyển Yên sáng lên, bước chân bất giác nhanh hơn, bỗng nhiên Lục Nghiên Thanh kéo người vào lòng, hôn chụt một phát: "Chỉ cho phép một lần này thôi.
"