Khắc Hàn trong căn phòng của công ty Joyce , anh ngã lưng vào ghế . Cô gái đó là ai ? ... Sao anh không quên được cô ta .
.
Hana bước tới gần mỉm cười nhẹ , ôm lấy cổ anh từ sau , nói nhẹ vào tai anh :
- Anh yêu , anh mệt sao ?
- Không hẳn ! Đêm qua cô gặp được cô giám đốc đó chưa ? - Khắc Hàn nói lạnh
- Gặp rồi .
. Em thấy cô ta rất thú vị ! .
. Cô ta tuyên chiến với tập đoàn Trương Thị và Liên Thị đấy .
. Không biết lượng sức ! - Hana ngồi vào lòng anh
- Thế à .
.
.
! - Khắc Hàn khẽ nhếch môi
- Nhưng này , anh tốt nhất đừng gặp cô ta .
. Anh mà bị cô ta mê hoặc , em nghĩ em không bình tĩnh được đâu ! - Hana đưa hai tay lên mặt anh
- Tôi cũng muốn thử xem cô ta là ai mà kiên cường như vậy ! - Khắc Hàn nói lạnh
Hana cúi người lên đặt lên môi anh nụ hôn nóng bỏng , Khắc Hàn nhìn cô rồi ôm lấy người đi đến sô pha . Anh kéo chiếc váy xuống một cách nhanh chóng , thì :
- Đừng mà , Khắc Hàn ! - một giọng nói vang lên trong đầu anh
Khắc Hàn dừng động tác lại , giọng nói đó .
. Là của ai ? Khắc Hàn là tên của anh sao ? .
.
Hana nhướn người kéo cổ áo anh thì :
- Tôi không thoải mái ! Cô về đi !
Nói xong anh bỏ đi ra khỏi phòng , Hana ngồi dậy tay đập mạnh xuống ghế để trút cơn giận :
- Khốn kiếp , sao anh không lung lay hả ?
Cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó :
- Cô mau chuẩn bị một tên cho tôi đi ! - Hana bực dọc nói xong liền cúp máy
7 năm trước khi gặp anh .
. Cô đã có rất nhiều đàn ông thay phiên nhau để cô chơi đùa .
. Nhưng từ khi gặp anh , cô đã từ bỏ tất cả .
. Trao trọn con tim cho anh .
. Vậy mà 7 năm qua , anh ta không hề lay động gì cả .
. Thật đáng chết mà !
Trời nắng dịu , Khắc Hàn lấy xe đi quanh , vô tình anh chạy đến trường Star . Khuôn mặt cậu bé đó , Khắc Hàn nhanh chóng dừng xe lại bên cạnh cậu nhóc :
- Chào cháu ! - Khắc Hàn mở cửa xe
Minh Hàn trợn mắt nhìn anh , khuôn mặt hoảng hốt , tay đặt ngay tim .
. Môi mấp máy thì :
- Minh Hàn , con đứng đấy có gì thế ? - giọng nói tôi vọng lại
- Không có gì ! Con lại ngay ! - Minh Hàn quay sang nhìn anh rồi chạy lại tôi
Tôi nhìn cậu bé hốt hoảng chạy lên xe , liền quan tâm :
- Con sao vậy ?
- Không , mẹ mau chạy đi ! - Minh Hàn nói lạnh
Tôi nhìn cậu rồi chạy xe đi , Minh Hàn đi ngang xe Khắc Hàn liền nhìn anh lạnh lùng . Khắc Hàn nhìn biển số xe rồi khẽ mỉm cười nhẹ lái xe đi .
Tôi đưa Minh Hàn về nhà , liền hỏi :
- Có việc gì sao ?
- Con không sao , chỉ là hơi không thích ứng môi trường mới thôi ! - Minh Hàn đi vào phòng
Tôi nhìn theo bóng cậu bé .
. Thằng nhóc này nó bị gì thế nhỉ ?.
.
Minh Hàn đóng cửa phòng lại , ngồi xuống sô pha . Hình ảnh người đàn ông lại hiện về .
. Sao ông ta lại giống mình như vậy ? .
. Khác hẳn với tên Khắc Anh .
. Ông ta làm cho mình phải sợ .
. Lẽ nào ?.
.
.
Minh Hàn lấy điện thoại gọi cho ai đó :
- Sư phụ .
. Có thể điều tra giúp con người đàn ông chạy xe có biển số RY-1605 không ?
< Có chuyện gì với người đó à ! > - giộng nói lạnh lùng truyền qua
- Chưa chắc chắn , đợi có kết quả con sẽ nói cho người ! Vậy thôi nhé !
Minh Hàn tắt máy đi .
. Nếu ông ta là cha thật thì liệu mẹ có chấp nhận nổi không ? .
. Nhưng hình như ông ta có gì khác lạ .
. Mình phải làm sao đây .
.
.
Tôi bước lên phòng gõ cửa , Minh Hàn đi ra nhìn tôi :
- Có chuyện gì sao hả mẹ ?
- Con có chuyện gì giấu mẹ phải không ? Mau khai ra ngay ! - tôi ngồi cạnh cậu nhóc
- À .
. Không có gì , chỉ là hôm nay con quen được bạn học thôi ! - Minh Hàn bước lại máy tính
- Thật chứ ?
- Tất nhiên thật rồi ! Con thương mẹ như vậy , sao mà nói dối được ? Trừ khi con muốn chết ! - Minh Hàn mỉm cười
- Được rồi , thế mẹ con ta đi mua sách vở cho con nhé !
Minh Hàn gật đầu , tôi mỉm cười nắm tay cậu đi ra xe . Lái xe đến trung tâm mua sắm L&A mà trước đây anh ấy luôn dẫn tôi đi .
. Tôi khẽ cười nhạo bản thân mình .
. Cứ sống trong quá khứ thù mày chả làm được gì đâu .
. Đó là câu nói tôi luôn tự nói với lòng .
. Tôi còn phải trả thù bọn họ , phải làm cho họ đau đớn hơn tôi vạn lần .
.
Đang suy nghĩ thì Minh Hàn kéo tôi đi vào nhà sách , Minh Hàn không nhanh không chạm lựa được những thứ mònh cần rồi đi sang quầy sách về chứng khoáng . Tôi khẽ cười nhẹ , cậu nhóc này thật là lớn hơn so với tuổi mà .
. Còn nhỉ mà cứ muốn học những thứ dành cho người lớn , nhưng tôi cũng không ngăn cản cậu .
. Tôi muốn Minh Hàn phải tự học được những thứ nó muốn .
. Minh Hàn mang vài cuốn sách đến quầy tiếp tân rồi nói :
- Thanh toán !
- Của cháu là sáu trăm bảy mươi lăm nghìn đồng ! - cô thu ngân mỉm cười với cậu
- Đây ! - Minh Hàn đưa thẻ lên
Cô thu ngân quẹt thẻ rồi đưa thẻ cho cậu :
- Của cậu bé dễ thương đây !
- Đừng có gọi tôi như thế ! - Minh Hàn nhìn cô lạnh lùng rồi cầm lấy thể để vào bóp da
Tôi khẽ cười nhẹ rồi cùng cậu nhóc đi vào nhà hàng . Minh Hàn rất giống anh ấy .
. Từ cách nói chuyện cho đến cử chỉ .
.
- Mẹ nhìn gì thế ? - Minh Hàn đưa menu cho phục vụ rồi nhìn tôi
- Không .
. Chỉ là thấy con rất giống cha mình thôi ! - tôi mỉm cười
- Mẹ .
.
. Mẹ còn chờ cha sao ? - Minh Hàn nhìn tôi nói nhẹ
Tôi sửng người ra.
.
. Đúng vậy , tôi đã chờ anh .
. Chờ suốt 7 năm qua mà không hề có dấu vết về anh .
. Có lẽ tôi nên buông bỏ sao ?.
.
- Đúng vậy ! Mẹ chờ cha về ! - tôi mỉm cười với Minh Hàn
- Mẹ .
.
. Con .
.
! - Minh Hàn ấp úng
- Con sao ? - tôi nhìn cậu
Cánh cửa mở ra đi vào là một cặp tình nhân .
. Và .
.
- Có lẽ con đã gặp cha ! - Minh Hàn nói nhẹ
Người đàn ông đó .
.
. Tôi đứng lên nhìn anh .
. Khuôn mặt đó , khí thế lạnh lùng khiến người ta phải sợ của anh .
. Tôi bước tới gần hơn .
. Anh đang đứng trước mặt tôi sao ?
- Khắc Hàn ! - tôi nhỏ giọng gọi anh , nước mắt lăn xuống gò má
Minh Hàn hoảng hốt , đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ khóc .
. Suốt 7 năm qua , mẹ đã tham gia các cuộc tập huấn và trở thành thủ lĩnh của Mafia thật sự không dễ dàng nhưng mẹ không rơi nước mắt .
. Nhưng chủ vừa gặp ông ta , mẹ đã không kiềm chế được nước mắt sao ? .
.
Khắc Hàn nhìn cô gái trước mắt .
. Khuôn mặt này , sao lại thân thuộc như vậy .
. Giọt nước mắt đó khiến cho tim cậu đau lòng sao ?.
. Tay đưa lên định lau đi giọt nước mắt thì :
- Cô Vương .
. Có lẽ cô nhằm người rồi ! Đây là chồng chưa cưới của tôi .
. Ren Smith ! - Hana kéo tay anh về
- Khắc Hàn .
. Là em đây ! Em là Tiểu Hạ , vợ anh đây ! - tôi nắm lấy tay anh cầu mong một tia hi vọng