Chương 1 - . Sư Phụ, Người Đừng Trách Con Vô Tình (1)
Chương 2 - Sư Phụ, Người Đừng Trách Con Vô Tình (2)
Chương 3 - . Xét Thấy Đôi Mắt Cô, Vừa To Lại Vừa Tròn, Cho Nên Chắc Chắn Phải Là Trẻ Mồ Côi (1)
Chương 4 - Xét Thấy Đôi Mắt Cô, Vừa To Lại Vừa Tròn, Cho Nên Chắc Chắn Phải Là Trẻ Mồ Côi (2)
Chương 5 - Đừng Sốt Ruột Nha, Cô Đợi Tí Là Sẽ Uất Ức Ngay Thôi (1)
Chương 6 - Đừng Sốt Ruột Nha, Cô Đợi Tí Là Sẽ Uất Ức Ngay Thôi (2)
Chương 7 - Cách Triển Khai Không Ai Ngờ Được
Chương 8 - Đây Cũng Đâu Phải Là Trình Độ Của Anh.
Chương 9 - Người Ta Sợ Cậu Tự Ti (1)
Chương 10 - Người Ta Sợ Cậu Tự Ti (2)
Chương 11 - Lòng Ta Thật Lạnh!
Chương 12 - Đây Thật Sự Là Một Câu Chuyện Hết Sức Buồn
Chương 13 - Số Phận Của Trạch Nam Đã Định Trước Bi Kịch Như Vậy Ư? (1)
Chương 14 - Số Phận Của Trạch Nam Đã Định Trước Bi Kịch Như Vậy Ư? (2)
Chương 15 - Chấn Động Internet
Chương 16 - Phương Pháp Tu Luyện Đặc Thù
Chương 17 - Hiển Cái Gì Linh? Phải Tin Tưởng Khoa Học! (1)
Chương 18 - Hiển Cái Gì Linh? Phải Tin Tưởng Khoa Học! (2)
Chương 19 - Vẽ Doreamon Đeo Trên Người, Phù Hộ Mẹ Bệnh Đến Thuốc Trừ
Chương 20 - Lần Phát Trực Tiếp Thứ Hai, Streamer Tới Cọ Nhiệt Độ
Chương 21 - Streamer Này Chắc Chắn Là Tồn Tại Độc Nhất Vô Nhị Toàn App!
Chương 22 - Sao Cô Ấy Làm Được?
Chương 23 - Cảm Thấy Iq Bị Dẫm Bẹp (1)
Chương 24 - Cảm Thấy Iq Bị Dẫm Bẹp (2)
Chương 25 - Không Hổ Là Anh!
Chương 26 - Phương Án Giải Quyết Không Thể Tưởng Tượng Nổi (1)
Chương 27 - Phương Án Giải Quyết Không Thể Tưởng Tượng Nổi (2)
Chương 28 - Gọi Tôi Là Đại Sư Nữa Thì Đá Ra Khỏi Phòng!
Chương 29 - Đây Là Cú Quẹo Cua Khét Lẹt Gì Vậy! Suýt Nữa Thì Làm Tôi Rớt Xuống Mương Luôn Rồi!
Chương 30 - Bác Sĩ Từ, Cậu Nhìn Nhầm Chuyện Của Tôi Rồi Đấy! (1)
Chương 31 - Bác Sĩ Từ, Cậu Nhìn Nhầm Chuyện Của Tôi Rồi Đấy! (2)
Chương 32 - Đề Nghị Này...... Cậu Cmn Là Đang Đùa Tôi Đấy Phỏng?
Chương 33 - Từ Huyền, Tôi Đã Nhìn Thấu Anh Rồi! (1)
Chương 34 - Từ Huyền, Tôi Đã Nhìn Thấu Anh Rồi! (2)
Chương 35 - Mời Bắt Đầu Màn Trình Diễn Của Anh (1)
Chương 36 - Hắn Thật Sự Là Do Công Ty Chúng Ta Bê Tới À? (1)
Chương 37 - Hắn Thật Sự Là Do Công Ty Chúng Ta Bê Tới À? (2)
Chương 38 - Anh Có Chứng Cứ Gì?
Chương 39 - Anh Bịa Chuyện Giỏi Thế, Sao Không Đi Viết Văn Học Mạng Luôn Đi! (1)
Chương 40 - Anh Bịa Chuyện Giỏi Thế, Sao Không Đi Viết Văn Học Mạng Luôn Đi! (2)
Chương 41 - Giằng Co Cực Hạn (1)
Chương 42 - Yêu Đương Không? Cái Kiểu Mà Phải Chết Ấy
Chương 43 - Nếu Như Tôi Là Người Từ Huyền Mời Diễn, Thật Là Tốt Biết Bao
Chương 44 - Muốn Ngả Bài Sao? (1)
Chương 45 - Muốn Ngả Bài Sao? (2)
Chương 46 - Muốn Ngả Bài Sao? (3)
Chương 47 - Tu Vi Tăng Vọt!
Chương 48 - Dùng Huyền Học Theo Một Cách Rất Mới
Chương 49 - Dùng Anh Em Hồ Lô Để Cầu Con Không Phải Rất Hợp Lý Sao? (1)
Chương 101 - Bác Sĩ Này Cũng Tà Môn Quá Đi? (1)
Chương 102 - Bác Sĩ Này Cũng Tà Môn Quá Đi? (1)
Chương 1 - . Sư Phụ, Người Đừng Trách Con Vô Tình (1)
Chương 2 - Sư Phụ, Người Đừng Trách Con Vô Tình (2)
Chương 3 - . Xét Thấy Đôi Mắt Cô, Vừa To Lại Vừa Tròn, Cho Nên Chắc Chắn Phải Là Trẻ Mồ Côi (1)
Chương 4 - Xét Thấy Đôi Mắt Cô, Vừa To Lại Vừa Tròn, Cho Nên Chắc Chắn Phải Là Trẻ Mồ Côi (2)
Chương 5 - Đừng Sốt Ruột Nha, Cô Đợi Tí Là Sẽ Uất Ức Ngay Thôi (1)
Chương 6 - Đừng Sốt Ruột Nha, Cô Đợi Tí Là Sẽ Uất Ức Ngay Thôi (2)
Chương 7 - Cách Triển Khai Không Ai Ngờ Được
Chương 8 - Đây Cũng Đâu Phải Là Trình Độ Của Anh.
Chương 9 - Người Ta Sợ Cậu Tự Ti (1)
Chương 10 - Người Ta Sợ Cậu Tự Ti (2)
Chương 11 - Lòng Ta Thật Lạnh!
Chương 12 - Đây Thật Sự Là Một Câu Chuyện Hết Sức Buồn
Chương 13 - Số Phận Của Trạch Nam Đã Định Trước Bi Kịch Như Vậy Ư? (1)
Chương 14 - Số Phận Của Trạch Nam Đã Định Trước Bi Kịch Như Vậy Ư? (2)
Chương 15 - Chấn Động Internet
Chương 16 - Phương Pháp Tu Luyện Đặc Thù
Chương 17 - Hiển Cái Gì Linh? Phải Tin Tưởng Khoa Học! (1)
Chương 18 - Hiển Cái Gì Linh? Phải Tin Tưởng Khoa Học! (2)
Chương 19 - Vẽ Doreamon Đeo Trên Người, Phù Hộ Mẹ Bệnh Đến Thuốc Trừ
Chương 20 - Lần Phát Trực Tiếp Thứ Hai, Streamer Tới Cọ Nhiệt Độ
Chương 21 - Streamer Này Chắc Chắn Là Tồn Tại Độc Nhất Vô Nhị Toàn App!
Chương 22 - Sao Cô Ấy Làm Được?
Chương 23 - Cảm Thấy Iq Bị Dẫm Bẹp (1)
Chương 24 - Cảm Thấy Iq Bị Dẫm Bẹp (2)
Chương 25 - Không Hổ Là Anh!
Chương 26 - Phương Án Giải Quyết Không Thể Tưởng Tượng Nổi (1)
Chương 27 - Phương Án Giải Quyết Không Thể Tưởng Tượng Nổi (2)
Chương 28 - Gọi Tôi Là Đại Sư Nữa Thì Đá Ra Khỏi Phòng!
Chương 29 - Đây Là Cú Quẹo Cua Khét Lẹt Gì Vậy! Suýt Nữa Thì Làm Tôi Rớt Xuống Mương Luôn Rồi!
Chương 30 - Bác Sĩ Từ, Cậu Nhìn Nhầm Chuyện Của Tôi Rồi Đấy! (1)
Chương 31 - Bác Sĩ Từ, Cậu Nhìn Nhầm Chuyện Của Tôi Rồi Đấy! (2)
Chương 32 - Đề Nghị Này...... Cậu Cmn Là Đang Đùa Tôi Đấy Phỏng?
Chương 33 - Từ Huyền, Tôi Đã Nhìn Thấu Anh Rồi! (1)
Chương 34 - Từ Huyền, Tôi Đã Nhìn Thấu Anh Rồi! (2)
Chương 35 - Mời Bắt Đầu Màn Trình Diễn Của Anh (1)
Chương 36 - Hắn Thật Sự Là Do Công Ty Chúng Ta Bê Tới À? (1)
Chương 37 - Hắn Thật Sự Là Do Công Ty Chúng Ta Bê Tới À? (2)
Chương 38 - Anh Có Chứng Cứ Gì?
Chương 39 - Anh Bịa Chuyện Giỏi Thế, Sao Không Đi Viết Văn Học Mạng Luôn Đi! (1)
Chương 40 - Anh Bịa Chuyện Giỏi Thế, Sao Không Đi Viết Văn Học Mạng Luôn Đi! (2)
Chương 41 - Giằng Co Cực Hạn (1)
Chương 42 - Yêu Đương Không? Cái Kiểu Mà Phải Chết Ấy
Chương 43 - Nếu Như Tôi Là Người Từ Huyền Mời Diễn, Thật Là Tốt Biết Bao
Chương 44 - Muốn Ngả Bài Sao? (1)
Chương 45 - Muốn Ngả Bài Sao? (2)
Chương 46 - Muốn Ngả Bài Sao? (3)
Chương 47 - Tu Vi Tăng Vọt!
Chương 48 - Dùng Huyền Học Theo Một Cách Rất Mới
Chương 49 - Dùng Anh Em Hồ Lô Để Cầu Con Không Phải Rất Hợp Lý Sao? (1)
Chương 101 - Bác Sĩ Này Cũng Tà Môn Quá Đi? (1)
Chương 102 - Bác Sĩ Này Cũng Tà Môn Quá Đi? (1)
Rõ ràng là không tin năng lực nghiệp vụ của Từ Huyền trong phương diện này.
Cũng không trách bà nghĩ vậy được.
Trong mắt người khác, nếu Từ Huyền có bản lĩnh thì chắc chắn sẽ nhận y bát của Liễu Trường Hà.
Giờ lại đổi sang mở phòng khám tâm lý, rõ ràng là không học được bản lĩnh thật sự, không có lòng tin dựa vào cái này ăn cơm.
Từ Huyên không bận tâm cái nhìn của người khác chút nào.
Trong số di vật của sư phụ cũng có một ít bùa thật.
Trong đó cũng có bùa Bình An mà Trương Đan muốn.
Từ Huyền đang định nói thì giật mình.
Hắn khởi động năng lực Thiên Cơ Thần Toán, nhìn kỹ tướng mạo Trương Đan.
Trên người Trương Đan có một mảnh không khí đen sì hôi thối, sắp bao trùm toàn thân.
Ấn đường cũng có khí đen ẩn hiện.
Rõ ràng là gặp vận xui.
Từ Huyền đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của sư phụ nhà mình.
Tu vi mấy chục năm đều từ mồm mà ra.
Nói một thôi một hồi là có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng các cô, các dì, các chị vợ. Tuyệt đối là cao thủ.
Còn bác sĩ tâm lý hơn cả bác sĩ tâm lý.
Về phần vẽ bùa ấy à…
Khà khà!
Nếu đưa bùa Bình An của sư phụ cho Trương Đan thật, chắc chắn ngày mai bà sẽ bị vận xui áp thân!
Dù gì cũng là khách quen cũ của sư phụ, Từ Huyền không muốn hãm hại bà.
Hắn nói: "Sư phụ thật sự lưu lại vài lá bùa.
"
"Nhưng để lâu quá, mất hiệu lực rồi.
"
Trương Đan lộ vẻ thất vọng: "Thế à?"
Thất vọng thì thất vọng, bà vẫn khá thiện cảm với Từ Huyền.
Không cố ý dùng bùa mất đi hiệu lực hãm hại bà, coi như rất có lương tâm.
"Thế thầy Tiểu Từ có biết vẽ bùa không? Hay cháu vẽ bùa Bình An cho dì đi?"
Trương Đan khá có thiện cảm với Từ Huyền, sẵn lòng cho hắn một cơ hội.
Nếu hiệu quả tốt, sau này lại tới tìm hắn.
Từ Huyền lắc đầu: "Giờ tôi không làm thầy bói nữa, cũng sẽ không vẽ bùa.
"
"Nhưng dù không có bùa thì đã có thuốc. Dì lấy một toa thuốc không?"
Trương Đan sửng sốt: "Thuốc? Dì có bị bệnh gì đâu?"
Từ Huyền cũng lắc đầu: "Dì bị bệnh, tâm bệnh!
"
"Có phải dạo này dì hay mất ngủ không?"
"Lồng ngực luôn cảm thấy như có chuyện sắp xảy ra, lại nghĩ không ra là chuyện gì đúng không?"
"Còn luôn cảm thấy hình như mình thiếu may mắn?"
Trương Đan trợn tròn mắt, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là như vậy!
"
"Cũng không biết thế nào, dạo này dì cứ gặp xui mãi.
"
"Lâu lắm rồi không thắng ván mạt chược nào!
"
"Vừa nãy, trên đường tới đây, dì còn suýt bị xe điện đâm đấy.
"
Từ Huyền gật đầu: "Đã hiểu, chứng lo âu.
"
"Chứng lo âu?" Trương Đan ngẩn ngơ.
Bà không thể suy nghĩ cẩn thận những chuyện này thì liên quan gì đến lo âu.
"Đúng, chứng lo âu.
"
Từ Huyền nghiêm túc nói: "Dì nghe định luật Murphy bao giờ chưa?"
"Chính là vì dì cứ lo nghĩ mãi, sợ mình gặp xui xẻo, thành ra lơ đãng, kết quả dẫn tới là không may mắn.
"
Trương Đan dại ra: "...
. Thế dì phải làm sao bây giờ?"
Từ Huyền nói: "Đừng lo, tôi kê cho dì một toa thuốc, có thể trị khỏi nhanh thôi.
"
Nói xong, hắn cầm giấy note ra, bắt đầu vẽ.
Trong lúc hạ bút, còn không quên rót linh khí trong cơ thể vào.
Không sai.
Từ Huyền đang vẽ bùa, hơn nữa còn là bùa Bình An.
Bùa này sẽ có hiệu quả thật, không phải kiểu thuốc an ủi người ta như của sư phụ.
Người có tu vi thật sự không cần rập khuôn theo cách vẽ bùa cũ.
Dùng giấy vàng hay giấy note, thậm chí giấy vệ sinh cũng như nhau.
Đạo sĩ dùng giấy vàng có hơn nửa nguyên nhân là vì màu vàng là màu ngự dụng.
Người vẽ phù chính là người thực thi pháp lệnh của thần tiên, dùng màu ngự dụng càng có vẻ tôn quý và linh nghiệm.
Một nửa kia nguyên nhân kia là vì ai cũng dùng, minh không dùng thì trông không chuyên nghiệp lắm…
Về phần ký hiệu trên bùa.
Cũng không nhất định phải quy củ dùng ký hiệu của đạo giáo.
Đồ chơi này có hiệu quả hay không, chủ yếu xem "ý" có đúng hay không.
Người khác đều vẽ như thế là vì tỏ vẻ có truyền thừa lâu đời, đáng kiêu ngạo.
Từ Huyền theo kiểu hoang dã, thuần túy dùng khí chế bùa, chỉ cần hắn vui vẻ, vẽ cái gì đều được.
Chỉ có một thứ duy nhất không thể tùy tiện thay đổi.
Mực vẽ bùa nhất định phải là chu sa!
Chỉ có chu sa mới có thể chịu tải linh khí.
Vì thế, Từ Huyền còn cố ý mua một chiếc bút máy ngòi tương đối to, rót chu sa vào để dùng.
Hùng hoàng, apatite, hắc ín trong chu sa đều là thể rắn nghiền nát thành bột phấn.
Ngòi bút nhỏ quá thì dễ tắc mực.
.
.
Từ Huyền vẽ xong nét cuối cùng
Cả tờ giấy note chợt lóe linh quang!
Trương Đan ngạc nhiên: "Bác sĩ Từ, cháu có thấy vừa rồi có cái gì lóe lên không.
"
"Hay có thứ gì hiển linh?"
Từ Huyền nói: "Cái gì hiển linh với không hiện linh, đây là phong kiến mê tín, chúng ta phải tin tưởng khoa học.
"
"Chắc là điện áp không tốt ấy mà.
"
Từ Huyền gấp giấy lại, đưa cho Trương Đan.
"Dì đeo cái này theo người, đừng bỏ ra.
"