Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Hoạ Thuỷ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 33,961,773
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

"Cái này không có gì kỳ quái!

" Thiên Tuyết nói, "Đại đa số thời điểm, đều là nam nhân di tình biệt luyến*! Nam nhân thực dễ dàng di tình biệt luyến, còn thích tìm các loại lí do! Nhưng có đôi khi, thật đúng là do nữ nhân, trách nam nhân không được!

"

* di tình biệt luyến: lúc trước yêu một người nhưng sau lại yêu người khác

"Phải không? Vậy muốn cho nam nhân chán ghét mình thì sao?"

Thiên Tuyết sửng sốt: "Cậu muốn anh mình chán ghét cậu?"

"Ách ——" Uyển Tình lập tức cảnh giác, "Không phải! Tớ làm sao có thể như vậy?"

"Ha ha ha. . . . . .

" Thiên Tuyết cười, "Vậy mình lén nói cho cậu, cậu không nên bán đứng mình đấy ~"

"Tớ chỉ là tò mò mà thôi. . . . . . Không đúng, là tớ khó hiểu!

" Uyển Tình bất đắc dĩ, gấp đến độ không biết che giấu thế nào, "Tớ chỉ là xem loại tiểu thuyết này rất sốt ruột! Rõ ràng phía trước tốt lắm nha, sao liền như vậy?"

"Nha nha nha, ngươi chờ một chút, để bản cung chậm rãi nói cho ngươi nghe!

"

". . . . . .

" Xem ra bạn học Thiên Tuyết gần đây đang xem cung đấu!

"Muốn cho một người nam nhân kính nhi viễn chi với ngươi, rất đơn giản ~"

Uyển Tình lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe! Đúng vậy, cô chính là muốn cho Mục Thiên Dương kính nhi viễn chi với cô! Cứ trốn như vậy, hắn mà không buông tay, cô chạy thoát cũng không trốn được! Lấy bản lãnh hắn Mục Thiên Dương, muốn tìm một người còn không đơn giản? Bất quá, để hắn đuổi cô đi sẽ không như vậy!

Uyển Tình nhịn không được khen mình thông minh, cuối cùng nghĩ tới một biện pháp có thể chấp hành. Cho dù biện pháp này chậm, cũng không có gì quan trọng hơn. Học lên mặt cần bốn năm, tỷ lệ thành công hẳn là vẫn là rất lớn.

"Đang nói vấn đề này trước, chúng ta phải làm rõ một vấn đề khác! Tất cả nữ nhân đều không hy vọng nam nhân của cô chán ghét mình, đương nhiên sẽ muốn các loại biện pháp lưu lại trái tim của nam nhân nha! Nhưng mà ——" Thiên Tuyết dừng một chút, "Khi phụ nữ yêu đến bị lạc tâm trí, bình tĩnh của cô sẽ ít đi, làm ra chuyện quá đáng ngay! Lúc này, nam nhân liền chịu không nổi! Nam nhân là cần tự do và không gian, nữ nhân yêu quá lợi hại, dính thật chặt, hắn sẽ chịu không nổi! Nếu người nữ này tài ba còn ỷ vào yêu thích của hắn quản đông quản tây, khoa tay múa chân, liền càng chịu không nổi! Tóm lại, muốn một người nam nhân chán ghét mình, mình cứ việc dính người hắn thì tốt rồi! Làm thế nào kinh tởm như thế được!

"

"A. . . . . .

" Uyển Tình ngốc, muốn cô dính người với Mục Thiên Dương? Mới có thể để Mục Thiên Dương cho cô đi??

Vậy cô cũng chỉ biết nghĩ biện pháp khác thôi. . . . . .

"Cái này tò mò quái gì?" Thiên Tuyết nói, "Cậu xem nhiều sách một chút liền hiểu được! Đừng xem loại đó rất mộng ảo, rất giả! Ngoài không khí phấn hồng, không nói ra một chút sâu xa nam nữ của ở chung! Đợi lát nữa mình sửa sang lại một vài sách lẻ cho cậu, để cậu học thật tốt!

"

"Ách. . . . . . Tớ không muốn học cái này" Uyển Tình nhanh nói rõ, chỉ sợ cô đoán được tâm tư của mình, cáo trạng trước mặt Mục Thiên Dương.

"Ai nha, mình chỉ là để cử truyện mà thôi! Mình xem qua, đương nhiên biết tốt xấu. Cậu muốn tìm truyện dở xem, sẽ lãng phí thời gian!

"

"Được rồi. . . . . .

"

Thiên Tuyết cười trộm gật đầu, vừa lòng tắt điện thoại, đô đô đô cho Mục Thiên Dương kết nối qua: “Anh à ~"

"Phòng ở tìm được rồi!

"

"Còn không có nữa! Uyển Tình vừa gọi điện thoại cho em, hỏi cậu ấy, ý kiến gì cậu ấy cũng không cho!

"

Nghe được tên Uyển Tình, hô hấp Mục Thiên Dương dừng lại một lát.

Thiên Tuyết giống như không phát hiện, tiếp tục nói: "Anh nói, em tìm được cậu ấy không thích làm sao bây giờ? Cậu ấy khẳng định sẽ không nói ra, cũng sẽ không ghét bỏ, nhưng không hợp khẩu vị kia của cô, ở thủy chung sẽ ảnh hưởng đến tâm tình thôi!

"

Mục Thiên Dương nghĩ nghĩ phòng ở nhà Uyển Tình, nói: "Không nên quá lớn, có hai ba gian phòng ngủ là đủ rồi, phòng khách sáng sủa một chút, tốt nhất là nhà trọ có thang máy.

"

"OK! Nói chuyện với anh, là làm tốt thôi!

"

"Uyển Tình không hài lòng, trừ tiền tiêu vặt của em!

"

Thiên Tuyết dừng lại một lát, bất mãn kêu lên: "Anh thật quá đáng! Chạy làm việc vặt, bị phạt vẫn là tôi!

"

Mục Thiên Dương nhịn không được cười ra tiếng: "Uyển Tình và em nói cái gì?"

"A ~ cậu ấy hỏi tôi như thế nào để anh chán ghét cậu ấy!

"

Sắc mặt Mục Thiên Dương trầm xuống, siết chặt điện thoại. Cô còn muốn rời khỏi hắn?

"Em đã kêu cậu ấy đến dính anh! Bất quá không biết cậu ấy có thể nghe theo hay không. . . . . .

"

Mục Thiên Dương:. . . . . .

"Anh, có thể có một ngày Uyển Tình thích anh, đi dính anh, anh cũng chậm chậm ngại cậu ấy phiền hay không?"

"Tìm phòng ở tốt đi.

" Mục Thiên Dương nói.

". . . . . .

"

Tắt điện thoại, Mục Thiên Dương gõ gõ bàn, rất muốn gọi điện thoại cho Uyển Tình, hoặc là trực tiếp đi tìm cô. Nhưng nghĩ đến tấm ảnh kia, lửa giận trong lòng hắn tiếp tục một trận một trận cháy lên trên! Chỉ sợ lúc này đối mặt với cô, hắn còn không khống chế được mình. May mà cô hiện tại đã về nhà, không có lại ở một chỗ với nam nhân kia. Chờ đến thành phố C, liền hoàn toàn ra đi, hắn tuyệt không cho phép bọn họ có liên hệ!

Vừa đến đây, Mục Thiên Thành liền đẩy cửa ra nghênh ngang đi vào. Nhìn thấy túi văn kiện trên tay hắn, Mục Thiên Dương hiểu rõ, thầm nghĩ: tiểu tử vô liêm sỉ kia, dám cướp nữ nhân với hắn, nhìn anh đùa chết hắn ta thế nào!

Mục Thiên Thành đi đến trước mặt hắn, để túi văn kiện lên bàn: "Anh! Chuyện này có hơi khó giải quyết!

"

"Qúa mức khó giải quyết?" Mục Thiên Dương hừ lạnh, con ông chủ một cửa hàng bán hoa nhỏ bé, muốn tranh với anh? Anh bóp chết hắn!

Mục Thiên Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra ý tưởng của hắn! Nói thật, bộ dáng tự tin kiêu ngạo này của anh họ

Nghĩ đến nội dung tư liệu bên trong, Mục Thiên Thành đột nhiên có một loại xúc động áp chế nhuệ khí của hắn! Bất quá, cũng chỉ có thể nhìn một chút trò hay nho nhỏ, bởi vì, chuyện này thật sự thực khó giải quyết. . . . . .

"Nam nhân kia gọi là Quản Hạo Nhiên, trước mắt đọc sách ở đại học C!

"

"Đại học C?" Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, cả người dài đầy xước mang rô.

Mục Thiên Thành cười: "Đúng vậy, đại học C, chính là trường học Thiên Tuyết và chị dâu nhỏ lập tức muốn đi kia. Hắn đã mua cùng một ngày với chị dâu nhỏ, cùng xe tuyến, cùng chuyến xe, chỗ ngồi xe lửa gần nhau, sẽ cùng đến trường với chị dâu nhỏ! Đương nhiên, mẹ của chị dâu nhỏ cũng sẽ đi, hắn chỉ là hỗ trợ dẫn đường —— dù sao cũng là người quen, không thể không quản thôi ~"

Mục Thiên Dương tốn hơi thừa lời.

Mục Thiên Thành tiếp tục làm mấy chuyện xấu: "Hắn lập tức học năm thứ tư, nói không chừng còn có thể khảo nghiên. Nếu như vậy, sẽ toàn bộ hành trình làm bạn chị dâu nhỏ đọc xong đại học. . . . . .

"

"Câm miệng!

" Mục Thiên Dương lật bàn.

Mục Thiên Thành dọn xong bàn, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Anh, nếu anh cho là đây là tôi nói khó giải quyết, anh liền sai rồi.

"

Mục Thiên Dương ngẩn ra, trong đầu cảnh linh mãnh liệt. Ni mã Cái này còn chưa đủ khó giải quyết, vậy cái gì mới kêu khó giải quyết a?

Mục Thiên Thành mở ra túi văn kiện, lấy tư liệu ra: "Quản Vận Phương, 20 năm trước, là thư ký của tổng giám đốc ngay lúc đó của Mục thị chúng ta, bác cả của em, ba anh!

"

Mục Thiên Dương nhảy vọt lên, cầm tư liệu qua, xem một bản lý lịch dài hạn. Là sao chép, bên trên là khuôn mặt không đội mũ, tuy rằng mơ hồ, nhưng vẫn cho hắn nhớ lại một khuôn mặt ôn nhu nữ tính. Nói thật, hắn đã nhớ không rõ, chỉ có bóng dáng mơ hồ.