“Tôi sắp muộn làm rồi!
”
Sau khi kết thức, Xuân Vũ yếu ớt nằm trên người Lý Thước, tay chân run rẩy, ủy khuất nói ra câu này.
Lý Thước ổn định lại hơi thở, vuốt ve thân thể Xuân Vũ, ôm cô đứng dậy “Tôi đưa em đi làm.
”
Xuân Vũ cũng không từ chối, cô lẳng lặng quay về phòng mình,
nhanh chóng thay quần áo rồi bước ra.
Xuân Vũ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và quần tây, một bộ trang phục khá phù hợp với thời tiết hiện tại, tóc dài rối tung xõa xuống, tô son môi.
Là màu đỏ tươi rực rỡ.
Đôi mắt đen của Lý Thước tối xầm lại, tiến lên dùng ngón giữa bắt lấy ít tóc dư trên trán cô, vén lên sau tai, giúp cô chỉnh trang lại đầu tóc.
Ký ức đêm qua đột nhiên ùa về, thân thể Xuân Vũ cứng ngắc nhưng cũng không có lùi lại.
Vào giờ cao điểm đi làm, ngồi xe tốc độ chậm hơn so với tàu điện ngầm, nhưng Xuân Vũ thực sự cũng không còn sức đi đến ga tàu, hai chân cô đã mềm nhũn.
Xuân Vũ vừa lên xe liền dựa trên cửa sổ mơ màng mà thiếp đi.
Xe đã đến công ty. Xuân Vũ bước xuống, lại cảm thấy cơ thể thật không ổn.
Lý Thước nắm lấy tay cô, vẻ mặt thương tiếc “Em có đi được không? Hay xin nghỉ nhé?”
Xuân Vũ lắc đầu, thấp giọng nói “Tôi không sao, cảm ơn anh đã đưa tôi đến công ty, tạm biệt!
”
Cô nói xong liền bước vào công ty.
Lý Thước không nhịn được cười nhìn bé thỏ trắng đang bước đi không vững kia.
Khi Xuân Vũ bước vào văn phòng, các đồng nghiệp đều đã bắt đầu làm việc, thấy cô bước vào, không khỏi kinh ngạc.
Xuân Vũ ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng đi vào bàn làm việc của mình.
Ghế ở đây là ghế nhựa bình thường, không có đệm, hơi cứng.
Sau khi Xuân Vũ ngồi xuống, bên dưới hạ thể rất nhanh cảm thấy nhức nhối.
Sự tình đêm qua lại hiện lên trong đầu.
Sao cô có thể làm chuyện như vậy? Thế nhưng lại chủ động ngồi trên người Lý Thước, vuốt ve cái kia...
.
Mặt Xuân Vũ đỏ bừng khi nghĩ đến điều này.
Tuy rằng tửu lượng của cô kém, nhưng bình thường cũng chỉ ngủ say sau khi uống rượu, sao có thể?
Chẳng lẽ rượu ngày hôm qua có vấn đề?
Xuân Vũ không khỏi nhìn Trần Thâm đang nghiêm túc làm việc ở bên cạnh,
lập tức lắc đầu.
Tuy bình thường Trần Thâm có chút không đứng đắn, nhưng con người lạ khá tốt, tình cảm với bạn gái vẫn vững vàng, không cần thiết phải giở trò bên trong rượu hãm hại cô.
Hay là.
.
. những cô gái streamer động tay động chân?
Xuân Vũ nhớ lại khung cảnh bữa tiệc hôm qua, cô vẫn nhớ rõ rượu kia mặc dù là những cô gái đó yêu cầu cô uống, nhưng Trần Thâm đã rót chúng cho cô, mấy cô gái kia căn bản không chạm qua cốc rượu. Cho nên,
cô thật sự là say rượu loạn tính sao?
Xuân Vũ nghĩ lại liền hối hận, trong lòng không khỏi oán trách, rượu quả nhiên không phải là thứ tốt gì!
Nhớ lại trước đây, Lý Thước không phải cũng say rượu mà cưỡng gian cô hay sao, xem ra sau này bản thân không được uống nữa!
HIện tại xấu hổ nhất chính là cô không biết phải đối mặt với Lý Thước như thế nào, cho nên mới chịu đựng cơ thể đau nhức mà đi làm.
Đến giữa trưa, cơ thể Xuân Vũ vẫn không có hồi phục.
Đồng nghiệp gọi cô đi ăn cơm, Xuân Vũ tỏ vẻ rất bận rộn nhờ hắn mua hộ mình một chiếc hamburger.
Một ngày cứ thế trôi đi, Xuân Vũ chờ đến khi các đồng nghiệp về hết, mới rời khỏi văn phòng.
Hai chân đứng không vững, hạ thể hình như đã bị thương, bị quần lót cọ xát vào cực kỳ khó chịu.
Đau đớn như vậy khiến Xuân Vũ không thể không nghĩ đến đêm qua cô chủ động quyến rũ Lý Thước như thế nào, khiến hắn bắn vào bên trong.
.
.
Tư thế kia, lực đạo kia, còn có hơi thở nóng bỏng đó.
Vừa nhớ đến, thân thể liền.
.
.
Xuân Vũ càng nghĩ càng khó mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một đoàn, vất vả mãi mới đi ra khỏi tòa nhà, nhìn đường phố nhộn nhịp, suy nghĩ không muốn quay về chung cư càng thêm mãnh liệt.
Hơn nữa, nhớ đến ngày hôm qua bị bắn vào trong nhiều lần như vậy, rất có thể sẽ lại mang thai lần nữa.