Xuân Vũ nhanh chóng đi đến hiệu thuốc.
Lần đầu tiên tới mua thuốc tránh thai, Xuân Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, đi vòng quanh tiệm thuốc hồi lâu cũng không dám hỏi.
Người bán thuốc thấy vậy, không nhịn được hỏi, Xuân Vũ ấp úng nói “Tôi đến mua thuốc tránh thai!
”
“Hàng ngày hay khẩn cấp?”
Xuân Vũ nghĩ nghĩ, giọng nói càng nhỏ hơn “Khẩn cấp.
”
“Đây, là cái này!
” người bán thuốc cảm thấy cô gái này có chút buồn cười nhưng cũng không nhiều lời, cầm lấy hộp thuốc từ trên kệ đưa cho Xuân Vũ, cặn dặn cô “Đây là thuốc tránh thai khẩn cấp, không thể uống nhiều, sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể.
”
Xuân Vũ nghe xong, lập tức gật đầu “Tôi đã biết!
”
“Ừ, của cô 20 tệ, tiền mặt hay quét mã?”
“Quét mã!
” Xuân Vũ tìm mã quét QR, thanh toán xong thì phát hiện có một streamer của công ty cô ở phía sau.
Xuân Vũ hoảng sợ, nhanh chóng cầm thuốc tránh thai rời khỏi hiệu thuốc.
Sau khi ra khỏi đó, Xuân Vũ tìm một quán cafe ngồi uống thuốc.
Cô mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc nhỏ nhỏ màu trắng, không mùi, nhỏ hơn nhiều so với viên thuốc Lý Thước đưa cho cô.
Là nhãn hiệu khác nhau sao?
Nghĩ vậy, cô cũng không để ý đến nữa, uống nước rồi nuốt viên thuốc. Sau đó ngồi trong cửa hàng chờ đến tối muộn mới trở về.
Buổi tối 11 giờ, Lý Thước giờ này chắc là không còn ở phòng khách nữa.
Xuân Vũ cẩn thận mở cửa, đèn cũng không dám bật, nhẹ nhàng bước về phòng mình.
Nhưng mà vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô đã thấy Lý Thước đang nằm trên giường đợi mình.
Xuân Vũ giật mình trợn tròn mắt “Anh...
.
Anh sao lại ở trong phòng tôi?”
“Tôi đang đợi em!
” Lý Thước thấy Xuân Vũ đã về, lập tức đứng dậy
Hắn mặc một cái áo ba lỗ và một chiếc quần góc bẹt, cơ bắp rắn chắc nam tính cùng với hạ thân hùng dũng đang hơi nhô ra lồ lộ trước mặt.
Xuân Vũ không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt né tránh “Anh đợi tôi làm gì?”
Đôi mắt đen của Lý Thước hơi nheo lại, giọng điệu buồn bã “Chuyện ngày hôm qua!
”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn!
” Xuân Vũ trả lời lại.
“Ngoài ý muốn?” Đôi con ngươi trẻ trung lộ ra vẻ mất mát, hai mày cau lại, tiến lên giữ chặt tay Xuân Vũ, kích động nói “Em ngồi trên người tôi, quyến rũ tôi, cầu tôi thao em mà bây giờ lại nói chỉ là ngoài ý muốn?”
Xuân Vũ kinh ngạc, cô không nghĩ Lý Thước sẽ nói thẳng ra như vậy, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt nghi hoặc “tôi.
.
.
tôi không nhớ rõ!
”
“Anh cũng biết, tôi hôm qua tôi uống nhiều rượu, căn bản là không nhớ rõ bản thân đã làm gì.
”
Khuôn mặt hiền hòa ngày thường của Lý Thước đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, ôm lấy vai Xuân Vũ, giọng điệu chất vấn “Em không nhớ rõ?”
“Em cầu tôi thao em, cầu tôi liếm bức, cầu tôi bắn vào, tất cả đều đã quên?”
Xuân Vũ nghe được đỏ mặt nhắm mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, đầu ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại, trầm giọng nói “Còn có nơi này, mềm mại ngậm lấy dương vật của tôi, thiếu chút nữa đã đem tất cả con cháu của tôi hút cạn.
”
“Anh nói bậy, tôi không có hút!
”
Xuân Vũ vô thức phản bác lại, Lý Thước chỉ mỉm cười.
Nhìn Lý Thước dáng vẻ đắc ý, Xuân Vũ đã biết mình bị bại lộ, lập tức trốn lên giường dùng chăn che cả người, sợ hãi đến run rẩy “Lý Thước, anh cũng từng say rượu loạn tính qua, hẳn là có thể hiểu được. Đừng bận tâm,
tôi.
.
.
tôi thật sự không phải cố ý!
”
Xuân Vũ nói xong tay càng thêm nắm chặt lấy cái chăn.
Lý Thước dễ dàng nhấc chăn của cô ra, để khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Vũ lộ ra, nhìn bộ dáng ủy khuất muốn khóc của cô,
nghiêm túc hỏi “Mặc dù là say rượu loạn tính nhưng không phải vẫn nên phụ trách hay sao?”
Xuân Vũ càng ủy khuất, kéo chăn trùm kín cơ thể, khúm núm trả lời “Tôi cũng.
.
. cũng không bắt anh phải phụ trách đâu!
”