...
Một ngày mới.
.
-Thoại My ơi.
.
!
! Dậy đi.
.
!
! 6h rồi….
!
!
!
Nó nghe thấy tiếng gọi nhưng không tài nào mà dậy nỗi . ngủ ở đây ngon thật , tròn giấc không giống như ở nhà trọ - một đêm nó thức đi ngủ lại đến mấy lần.
-Dậy đi ! Thoại My.
.
!
! Không là tụi tui sẽ đi trước đó…
Nó mặc kệ , vẫn cứ ngủ tiếp . Nhưng chưa đầy 10 phút sau thì nó cũng ráng bật dậy để chuẩn bị đi học kẻo muộn học thì toi !
__________________________
Bước xuống nhà , nó dáo dác nhìn xung quanh ,
thấy bọn hắn nên liền hỏi luôn :
-Sao hôm nay mấy anh gọi tui dậy đi học… tốt zậy ??? Trở trời hả…??
Thế mà đúng thật , thời tiết hôm nay ấm áp hơn hẳn mọi ngày .
-Đi học đi.
.
!
! Muộn rồi mà còn nói nhiều nữa .
.
!
! – Vũ xuề xòa đáp , gương mặt cau lại đến khó chịu.
Nó trề môi : “ Xì.
. vậy thì đừng có đợi.
. đã bày đặt đợi rồi mà còn mắng người ta nữa… zô ziên !
!
”
……….
.
Trên đường đi…….
.
-Kìa… con nhỏ ăn cắp lại đi cùng với bộ 3 kìa… Vẫn còn thích bám đuôi ư…??
-Bộ 3 cho nó đi cùng à …?
-Con nhỏ nhìn hiền lành mà xấu tính nhỉ.
.
??
v/v…
Nó nghe và cảm thấy đầy ái ngại , nó quay sang nói với cả 3 :
-Các anh liệu mà giải oan cho tui đi… Mọi người cứ xì xà xì xầm.
. khó chịu thấy mồ à…!
!
Vũ cốc đầu nó một cái rõ đau :
-Biết rồi…!
! Cô khỏi cần nhắc…!
!
-Không bắt nạt tui anh ko chịu được hả , Trần Lâm Thiên Vũ ?? – Nó gào lên , tay xoa xoa trán .
Nào ngờ , hắn ta lại thản nhiên đáp :
-Không !
!
Nó chỉ muốn đấm vào mặt hắn mấy cái , nhưng chiều “thấp” của nó không cho phép. Tức cha chả là tức.
.
!
!
______________________________
Tới cổng trường , Vũ dặn dò Bảo :
-Này , Nhất Bảo ! Cậu vào thông báo với fan club họp nhanh 15 phút đi nhé.
.
!
!
-Ok.
.
!
! – Bảo gật đầu rồi nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Nó cười nheo mắt đáng yêu , vẫy vẫy tay :
-Thôi.
.
!
! Tui vào lớp đây nhá.
.
!
! Chào mấy anh.
.
!
!
-Cô phải đi cùng tụi tui chứ.
.
!
! – Vũ nói .
Nó chỉ chỉ vào mặt mình , ánh mắt lộ vẻ không mong muốn :
-Sao…cả tui à.
.
.
.
??
Rồi không để nó kịp thêm nói gì , Vũ nhanh chóng kéo xệch nó đi , nó chỉ biết la oai oái , hắn cầm tay nó chặt quá , như thể sợ bị vuột mất vậy.
_____________________________________
-Tôi xin thông báo với toàn thể mọi người , chuyện tôi bị mất đồ vừa rồi ko hề liên quan đến Thoại My – cô bạn này mà là do….
Vũ đang định nói thì nó kịp thời ngăn lại , ánh mắt nó se lại :
-Thiên Vũ.
. đừng…!
!
! Đừng nói là ai cả….
Vũ khẽ thầm thì nói lại :
-Sao lại ko ? Phải cho mọi người biết bộ mặt thật của con rắn độc đấy chứ .
.
??
Nó lắc đầu :
-Đừng.
. coi như tui xin anh đi….
!
!
! Tui rất hiểu cái cảm giác bị tất cả mọi người xung quanh ghét bỏ… tui ko muốn lại tuyệt đường của Châu như thế….
!
!
Vũ siết chặt tay lại một cách bất lực . Hắn muốn vạch trần Châu nhưng cũng chẳng muốn làm trái ý nó . Hắn bật lực kêu lên : “kệ cô đấy” . Sau đó bỏ thẳng ra ngoài . Cả hội đồng FC xì xầm , ồn ã cả lên .
Bảo cầm lấy mic , rồi tiếp tục nói :
-Bây giờ thì tôi sẽ thay Thiên Vũ điều hành cuộc họp ngắn . Như Thiên Vũ nói thì Thoại My hoàn toàn vô tội , tất cả chỉ là do một hiểu lầm nho nhỏ mà chúng tôi xin được phép giữ bí mật. Vì thê nên đại diện cho bộ 3 , tôi hi vọng những hành động của mọi người trong thời gian qua sẽ ko tái diễn nữa . Vâng , xin cảm ơn . Cuộc họp kết thúc , mời các bạn.
Nói rồi Bảo vỗ vai nó , ánh mắt hiền dịu :
-Xong cả rồi đó My !
! giờ thì về lớp học đi.
. ra về tụi tui sẽ đợi cô …!
!
-Uhm…!
! – Nó lí nhí đáp , sau đó bước ra khỏi phòng . Có lẽ Vũ đã giận lắm đấy , nhưng biết làm sao được . Nó muốn giữ lại thể diện cho Châu . Nhưng không vì thế .
. mà nó sẽ tha thứ cho Châu.
Vào tới lớp.
.
. Nó thấy Châu nhưng vẫn bước đi ngang nhiên , nhìn thẳng về phía trước và coi như không có sự hiện diện của con bé .
-My à….
! Châu có chuyện muốn ….
Nó gạt phắt đi :
-Đừng chạm vào người tôi…!
!
-Nhưng .
. Châu muốn nói với My một điều là… - Châu nói một cách bối rối .
Còn nó , nó lạnh lùng , ánh mắt vô thường :
-Còn tôi thì không… !
!
Nói xong , nó quăng cái cặp xuống bàn rồi bước ra ngoài lan can .
-My à.
. nghe tớ nói đi …!
! Nghe tớ nói , sau đó cậu quyết định thế nào cũng được…!
! – Châu vẫn một mực đòi nói chuyện với nó.
Tuy nhiên , nó chẳng đồng ý , nó vốn cũng khá cố chấp mà :
-Đi ra chỗ khác.
.
!
! Tôi ko thích nói chuyện với những con người như cậu…. !
!
Đến lúc này , Châu cũng chẳng biết nói thêm điều gì – chỉ biết nhìn nó bằng ánh mắt hối lỗi , đầy cắn rứt . Không khí căng thẳng như một quả bong bay được thổi căng .
Nó dìm lòng xuống , nhìn thẳng mặt Châu :
-Cậu ko cần phải làm như vậy .
. bởi vì , tôi sẽ chẳng nói với mọi người rằng chuyện đó là do cậu đâu… yên tâm mà sống với lí tưởng của cậu đi….
!
!
Châu lặng đi , ngước mắt lên đáp :
-Tớ… tớ cảm ơn.
. Nhưng… tớ.
. tớ muốn cậu sẽ tha thứ cho tớ…
-Quên chuyện đó đi.
.
!
! – Nói rồi nó quay người bước vào lớp , nó bỏ ngoài tai những lời Châu nói . Nó sẽ chỉ đối xử như vậy với riêng mình Châu thôi , còn với những người khác – tuy đã từng tẩy chay nó thì nó vẫn rất bình thường , bằng chứng là ngay sau khi đó , nó vui vẻ tươi cười với mọi người , cách đối xử ngọt ngào quá khiến Châu như xé lòng . Châu hiểu rằng con bé đã mất đi một thứ gì đó .
.
. vô cùng quý giá và có thể là không bao giờ lấy lại được nữa .
…………….
.
Ra về……………….
.
Nó vừa bước chân ra khỏi cửa lớp thì….
-Hù…!
!
!
!
!
Nó giật thót tim , amen trời đất ơi.
.
!
! Là bọn hắn – Vũ , Bảo , Hoàng.
-Về thôi…!
!
!
Nghe bọn hắn nói vậy , nó đốp liền :
-Kêu đợi ngoài cổng trường sao lại đợi ở cửa lớp…!
!
-Cô rùa như thế đợi ở ngoài kia chắc tụi tui thành hươu quá !
!
! – Vũ nói làm nó xụ lơ rồi cả hội lại cùng nhau bước ra khỏi cổng trường .
Đi được một lát thì như nhớ ra điều gì , Vũ dặn :
-Êh , Thoại My.
.
!
! Trưa nay cô nhớ nấu mì đó…!
!
-Tui mới zề mà bị hành hạ rồi ! – Nó chép miệng , than thở.
-Tại Nhất Bảo đấy , cậu ta bảo là muốn ăn mi-xi-xup .
Bảo trợn tròn mắt lên , vừa tức vừa gian xảo :
-Này , chẳng phải cậu cũng như thế sao mà nói tôi hả Thiên Vũ ??
-Làm gì có.
.
!
! – Vũ chối phắt rồi lại bước tiếp , không để cho Bảo nói gì thêm.
Hoàng chỉ khẽ lắc đầu , hắn mải đăm chiêu nghĩ đi đâu.
. ánh nắng hôm nay rạng rỡ quá .
_____________________
-Nấu mì đi nghen.
.
!
! Lát nữa tụi tui xuống là phải có đó.
.
! – Vũ nói rồi kéo cả bọn ra phòng khách coi TV.
Rồi hắn lẻn lên lầu trên . Hí hửng chạy vào phòng , lấy ra một bó hoa hồng đỏ nhỏ nhỏ , xinh xinh . Xung quanh được bọc bằng giấy bóng xanh trông rất đáng yêu . Hắn đã trốn học 1 tiết để đi mua cơ đấy !
Vũ rón rén nhìn xung quanh , rồi nhè nhẹ bước tới phòng nó . “ Cạch!
” Hắn bấm cửa bước vào , đặt bó hoa lên bàn cùng tấm thiệp :
“ Coi như đây là quà xin lỗi của tui đó nha Rùa Thoại My !
!
Kí tên : Thiên Vũ đẹp trai”
Chợt , hắn nhìn thấy một bó hồng bạch cũng ở trên bàn , trên đó không ghi là của ai . Nhưng chắc rằng đó không phải là của nó . Vậy , là của ai ? Chỉ có thể là người trong Biệt thự … Minh Hoàng hay Nhất Bảo ?? Thiên Vũ suy nghĩ một hồi , tính tới tính lui rồi cũng quyết định , cầm bó hoa của mình trở về phòng một cách mệt mỏi , hắn sẽ không tặng nữa. Vũ cảm thấy hơi thất vọng nhưng rồi lại nghĩ : “ Có người tặng hoa cho con nhỏ là được rồi , miễn sao làm con nhỏ vui , coi như là đã chuộc được lỗi . Cần gì phải là đích thân mình tặng chứ nhỉ ??”
Vũ lắc đầu , sau đó nghe tiếng nó ý ới gọi xuống ăn mì . Nhanh chóng , hắn chạy vèo vèo xuống nhà ăn.
…………………………
-Tay nghề ngày càng tăng lên rùi đó…!
! Măm măm…Mi-xi-xup tuyệt….
!
! – Vũ buột miệng khen .
Qủa thật những lời khen của Vũ vô cùng khan hiếm , mà dù có có thì cũng chỉ là “buột miệng” như ban nãy mà thôi.
.
Nó cười khúc khích , trong lòng bỗng vui lâng lâng lạ thường đến khó tả .
-Vậy thì để tối tui nấu tiếp nha !
!
!
! – Nó hớn hở nói , tim bỗng dưng lại đập mạnh .
-Ok luôn !
! – Cả ba đồng thanh .
Riêng Thiên Vũ thì lại nghĩ thầm : “ Cả café nữa nhé !
” -
Nó cảm thấy ấm áp , bây giờ bọn hắn ai cũng đối xử tốt với nó hết . Có lẽ trái tim giữa 4 con người đã rộng mở , nhờ thế mà khoảng cách đã ngày một xích lại gần nhau hơn , thân thiết hơn.
_____________________
Ăn trưa xong , nó lên phòng ngay . Có một người thầm dõi theo từng bước chân , cử chỉ và hành động của nó.
Tách ! Nó mở cửa vào phòng , chẳng để ý gì mà leo tọt lên giường .
Bỗng , mắt nó đưa đến phía bàn … “ woa.
. một bó hồng bạch !
!
” Nó thốt lên rồi liền bật dậy , ánh mắt líu ríu ngái ngủ nay lại sáng trưng lên.
Nó cầm lấy bó hồng , ngắm nghía .
. đẹp thật đấy ! Nhưng là ai để ở đây nhỉ.
.
?? Chắc chắn là chỉ có bộ 3 thôi.
. nhưng .
. rốt cuộc thì là ai trong số bọn hắn cơ chứ ?
Nó thở dài mặc kệ rồi mân mê những cánh hồng xinh xắn , tươi tắn … Nó không biết đó là cả tấm lòng của một ai đó …?!
________________________________
Tại nhà Ngọc Châu – Cẩm Tú.
Tú khẽ cười nhếch mép , cô đang toan tính một điều gì đó – chắc rằng đó là một ý nghĩ độc địa . Tại sao biết ư ? Chỉ cần nhìn Tú lúc này thì ai cũng có thể hiểu được .
Tú nhẹ nhàng mở cửa phòng Châu . “ Cạch” .
. Châu giật mình hoảng sợ , thốt lên :
-Chị Tú… !
!
Cẩm Tú vẫn nguyên điệu cười :
-Sao thế cô em gái yêu của tôi ??? .
.
. Sợ à.
.
.
?? – Tú khẽ “hừ” lên một tiếng rồi nói tiếp : - Yên tâm đi , chị gái em không làm gì em đâu mà lo !
! Chã là.
.
. muốn thương lượng với em một việc , đơn giản – thế thôi !
!
-Thôi.
.
. tốt nhất thì chị nên đi ra chỗ khác đi.
.
.
!
! Em không muốn nghe những gì chị nói nữa ! Chị chỉ toàn nói với em những lời lẽ cay độc và bẩn thỉu thôi !
! Và tâm hồn em thì ko nên bị đầu độc như vậy , phải chứ ?? – Châu gằn lên , con bé đang chống lại cô chị nó.
-Sao cơ.
.
.
?? Hay nhỉ ? Cho em nói lại đấy .
.
!
! – Tú khinh khỉnh nói , chân đạp chiếc ghế nhựa gần đó ngã rầm .
Châu hơi run sợ nhưng vẫn cố gắng gầm lên nhắc lại từng tiếng – không thiếu – không thừa dù 1 chữ .
-Hứ.
.
. mày nghĩ lại đi , Phạm Ngọc Châu !
! Cái đầu mày từ lâu đã ko còn trong sáng gì nữa rồi ! Mày nghĩ trong mắt con Thoại My ấy – mày còn là người tốt sao.
.
. oh .
.
. never.
.
.
never.
.
.
!
! Nhưng , nếu mày tiếp tục giả vờ ngây ngô , thánh thiện trước mặt con nhỏ ấy , cầu hòa thì biết đâu nó sẽ tha thứ cho mày đấy.
.
.
!
!
Châu như muốn xé gan xé ruột , con bé ức lắm nhưng nó chẳng biết làm gì hơn là trừng mắt lên và hét : “Chị im đi !
”
Mặc kệ Châu , Tú vẫn nói tiếp , thái độ ngông nghênh như một tên đầu đường xó chợ :
-Haizz.
.
.
. Nghe chị đi kưng à.
.
.
!
! Cầu hòa với con nhỏ đó , sau đó thì hợp tác với chị mày , chứ ko mất Nhất Bảo như chơi đấy em ạ.
.
.
!
! Ôi zời , lửa gần rơm thì sớm muộn gì chã bén hả em ??? Chẳng thấy anh Bảo “ của em” đã giận dữ thế nào khi biết em làm cái chuyện tày trời đấy hả ?
-Tôi sẽ ko nghe lời chị thêm một lần nào nữa đâu , chị cút đi !
!
! – Châu hét lên , nước mắt ứa nghẹn .
-Tao sẽ ko nói gì , nếu mày muốn ngày mai tao loan tin chính mày đã đổ oan cho Thoại My !
! – Tú cười ha hả đến đáng ghét.
Châu sững sờ .
.
. Chị con bé là người như thế ư.
.
.
?? Thủ đoạn độc ác đến ghê tởm. Con bé sợ , rất sợ .
-nhưng.
.
. nếu chị nói thì tôi cũng sẽ khai ra rằng chính chị là người xúi dục tôi .
.
.
!
! Để xem khi đó ai mới là người bị thiệt.
.
.
!
!
-Ai sẽ tin mày chứ ?? Tao là một “nữ sinh thanh lịch” của trường , còn mày thì là cái “é.
o” gì mà cả trường tin chứ ?? Ngu ngốc !
!
!
Châu hếch mép cười chua xót :
-Tôi thua chị .
.
. Và cũng thua cái chức danh “thanh lịch” của chị rồi , Cẩm Tú ạ !
Tú mặc kệ những lời Châu vừa nói , cắn răng thầm nhủ : “ Rồi một ngày anh sẽ thấy được thế nào là sức mạnh của em.
.
!
! Để rồi xem !
”