Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ công ty chiếu vào phòng làm việc của Dương Quân, nơi Minh Hằng đứng, hơi thở của cô gấp gáp, dường như không thể tách ra khỏi không khí dày đặc sự căng thẳng và...
. sự quyến rũ không thể cưỡng lại được.
Dương Quân nhìn cô, đôi mắt anh đen sâu, giống như một vực thẳm không đáy. Anh bước lại gần, từng bước chân vững chãi, không chút vội vàng. Minh Hằng cảm thấy mình như bị kéo vào một cơn lốc không thể thoát ra. Cô không thể phủ nhận rằng, mỗi khi anh đến gần, tim cô lại đập mạnh, máu trong người như sôi lên.
"Em không thể cứ trốn tránh mãi được.
" Giọng anh trầm, đầy quyền lực, nhưng cũng lấp lánh vẻ mê hoặc.
Minh Hằng quay mặt đi, cố gắng giữ vững lập trường, nhưng một phần trong cô đã bắt đầu lung lay. "Tôi không trốn tránh, tôi chỉ không muốn mình bị cuốn vào một mối quan hệ mập mờ không có kết quả.
"
Dương Quân đứng ngay trước mặt cô, chỉ cách cô một bước chân. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với anh. "Em có biết không, Minh Hằng, không phải lúc nào cũng có thể giữ khoảng cách như vậy. Mối quan hệ của chúng ta đã vượt qua cái ngưỡng mà em nghĩ là an toàn rồi.
"
Cô nhìn vào mắt anh, cảm giác như bị thôi miên. Một phần trong cô muốn lùi lại, nhưng một phần khác lại khao khát sự gần gũi ấy. Cô có thể cảm nhận rõ từng hơi thở của anh, từng cử chỉ mạnh mẽ của đôi tay anh, và trái tim cô như đang đập theo nhịp của anh.
Dương Quân khẽ kéo cô lại gần hơn, hơi thở của anh nóng hổi trên làn da cô. Anh cúi xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào má cô, rồi từ từ di chuyển xuống cổ, để lại những vết hôn nóng bỏng. Minh Hằng khẽ rùng mình, nhưng không thể nào ngừng lại. Cô không thể, vì khi anh ở gần, mọi lý trí của cô như biến mất.
"Em không thể phủ nhận điều này,
" Dương Quân thì thầm bên tai cô, giọng anh mang đầy ma lực. "Chúng ta có cái gì đó, Minh Hằng. Một cái gì đó sâu sắc hơn cả những gì em nghĩ.
"
Minh Hằng hít một hơi dài, nhưng trong lòng cô lại chẳng còn kiên cường như trước. Cô không thể tiếp tục lừa dối bản thân rằng mình không bị cuốn vào anh, vào mối quan hệ này. Dương Quân không phải là một người dễ dàng từ bỏ những gì anh muốn, và có lẽ, cô cũng không còn muốn chạy trốn nữa.
Đột nhiên, Dương Quân nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình. Minh Hằng không kịp phản ứng, cơ thể cô tựa vào anh một cách tự nhiên, như thể đã được định mệnh sắp xếp sẵn. Anh hôn cô lần nữa, lần này không nhẹ nhàng như trước, mà mãnh liệt hơn, cuốn lấy cô vào trong vòng xoáy của cảm xúc. Cô không thể cầm lại được cảm giác mong muốn ấy, càng lúc càng dâng cao.
Nụ hôn của anh không chỉ là sự gắn kết của môi và môi, mà còn là sự giao thoa của những khát khao, những ham muốn không thể chối từ. Dương Quân đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi kéo dây áo cô xuống một cách đầy tôn trọng nhưng cũng đầy sức mạnh, khiến Minh Hằng cảm nhận rõ sự chiếm hữu trong từng động tác của anh.
Anh ngừng lại, nhìn vào mắt cô, đôi mắt không chỉ là sự chiếm đoạt, mà còn là sự khẳng định. "Minh Hằng, em là của tôi. Em không thể phủ nhận điều này nữa.
"
Minh Hằng cảm thấy trái tim mình nhói lên, như thể có một sự đấu tranh nội tâm dữ dội. Nhưng khi cô nhìn vào ánh mắt đầy khát khao ấy, cô không thể phản kháng. Một phần trong cô đã sẵn sàng chấp nhận tất cả, dù biết rằng, sau đêm này, mọi thứ sẽ không còn như xưa.
Dương Quân hôn cô lần nữa, lần này là sự va chạm mạnh mẽ, kéo cô vào một cơn bão cảm xúc. Minh Hằng không thể kiềm chế nữa, cô đáp lại nụ hôn của anh, cơ thể cô dường như đang cháy bỏng vì anh. Mỗi cái chạm, mỗi cái vuốt ve đều như khiến mọi rào cản tan biến, chỉ còn lại sự cuồng nhiệt giữa họ.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển. Dương Quân nhìn cô, khẽ cười đầy bí ẩn. "Em thấy không, Minh Hằng? Mối quan hệ này không phải là một sự lựa chọn, mà là một sự cần thiết.
"
Minh Hằng không trả lời. Cô cảm nhận rõ rằng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát của mình. Nhưng trong sâu thẳm, một phần cô cũng không muốn rời đi. Vì cô biết, với Dương Quân, cô không thể chỉ là một người ngoài cuộc. Cô đã là một phần trong thế giới của anh.