Minh Hằng thức dậy trong sự im lặng, nhưng lần này, cô không cảm thấy lạc lõng như hôm qua. Cảm giác ấy không còn chiếm lấy cô nữa. Dù không thể phủ nhận rằng trái tim cô vẫn rung lên khi nghĩ đến Dương Quân, nhưng cô biết mình không thể cứ mãi để bản thân bị cuốn theo anh. Cô có một cuộc sống của riêng mình, có một tương lai phía trước, và cô không thể để tình cảm hay dục vọng lấn át lý trí.
Cô ngồi dậy, nhìn qua cửa sổ, cảnh vật bên ngoài vẫn như mọi khi, nhưng sao hôm nay nó lại quá xa vời, như thể mọi thứ đều đã thay đổi. Minh Hằng hít một hơi dài, cố xua đi cảm giác nặng nề trong lòng. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô khỏi những suy nghĩ hỗn loạn.
Cô nhìn màn hình, và tim cô nhói lên khi thấy tên Dương Quân. Cô do dự một chút rồi nhận cuộc gọi.
"Em dậy rồi à?" Giọng anh vang lên, trầm ấm nhưng cũng đầy quyền lực, không hề có sự vội vã nào trong đó.
Minh Hằng cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu sự bối rối. "Tôi...
. tôi ổn. Anh cần gì?"
Dương Quân im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. "Hôm nay, chúng ta có thể gặp nhau. Em có thể đến công ty của tôi.
"
"Không cần đâu, tôi có thể làm việc ở nhà.
" Minh Hằng nhanh chóng trả lời, cô không muốn gặp anh ngay lúc này, không phải khi những cảm xúc trong cô vẫn còn hỗn độn.
"Em nghĩ tôi không biết em đang làm gì sao?" Giọng anh bất ngờ trở nên sắc bén. "Em không thể cứ trốn tránh mãi được đâu, Minh Hằng.
"
Câu nói của Dương Quân như một lời cảnh báo. Minh Hằng im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Cô biết rõ anh không phải người dễ dàng bị từ chối. Anh là người đã từng bước vào cuộc đời cô, và giờ đây, mỗi bước đi của cô đều có thể bị anh theo dõi.
Dương Quân tiếp tục: "Tôi muốn em đến gặp tôi. Tôi có một số việc cần nói rõ với em. Đừng từ chối.
"
Minh Hằng không thể làm gì khác ngoài việc thở dài. Cô không thể thoát khỏi cuộc chơi này. "Tôi sẽ đến.
"
Cuộc gọi kết thúc, và Minh Hằng không thể tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Cô đứng dậy, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ mà cô không hề mong đợi, nhưng lại không thể từ chối. Những điều chưa nói giữa cô và Dương Quân vẫn còn đó, và cô biết rằng cuộc gặp này sẽ thay đổi tất cả.
Khi cô đến công ty của Dương Quân, cô không thể không cảm thấy choáng ngợp trước sự xa hoa và quyền lực mà nơi đây mang lại. Từng bước đi trong hành lang, cô cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Cô không thể phủ nhận rằng, dù có mạnh mẽ thế nào, cô vẫn bị ảnh hưởng bởi thế giới mà Dương Quân tạo ra.
Khi Minh Hằng bước vào phòng làm việc của anh, Dương Quân đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt anh nhìn ra ngoài, như thể đang suy tư về điều gì đó rất quan trọng. Anh quay lại khi nghe tiếng cửa mở, và khi nhìn thấy cô, không hề có chút ngạc nhiên hay cảm xúc nào lộ rõ trên khuôn mặt anh.
"Em đến rồi.
" Dương Quân nói nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt anh lại không rời khỏi cô.
Minh Hằng không thể không cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Anh gọi tôi đến là có việc gì?"
Dương Quân bước lại gần cô, từng bước đi dường như in dấu trong tâm trí cô. "Tôi không chỉ muốn em đến đây để nói chuyện công việc.
"
Minh Hằng ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt anh, sâu thẳm và đầy ẩn ý. "Vậy thì anh muốn gì?"
Anh đứng im, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt cô. "Tôi muốn em thừa nhận những gì giữa chúng ta, Minh Hằng. Chúng ta không thể tiếp tục như thế này mãi được. Em có hiểu không?"
Minh Hằng cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Từng câu chữ của anh như một lời thách thức, và cô biết, anh không bao giờ để cô thoát khỏi sự cuốn hút này.
"Tôi không hiểu.
" Cô cố nói bằng một giọng kiên quyết, nhưng thực tế, trái tim cô lại đang hoang mang hơn bao giờ hết.
Dương Quân không nói gì, chỉ tiến gần thêm một bước. Anh cúi xuống, giữ lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô lên khỏi ghế. "Vậy thì để tôi giúp em hiểu.
"
Anh hôn cô, một nụ hôn nồng nhiệt nhưng không hề vội vã. Minh Hằng không thể cưỡng lại được, cơ thể cô tựa vào anh, như thể tìm kiếm sự an toàn trong chính vòng tay anh. Nhưng trong lòng cô, sự bối rối lại càng lớn hơn. Cô không biết mình đang làm gì nữa.
Khi nụ hôn tạm dừng, Dương Quân chỉ thầm thì vào tai cô: "Chúng ta không thể dừng lại, Minh Hằng. Em sẽ sớm hiểu thôi.
"