Bị tiếng quát của Từ phu nhân làm cho phiền lòng, Triệu Thúy Linh theo bản năng bật thốt ra:
“Tặng người thì được thôi! Nhưng không thể đưa cho Tiêu Dịch! Nếu ngày sau Tiêu Dịch thật sự được phong vương, vậy chẳng phải ta còn phải đi thỉnh an nàng sao?!
”
Nói đến đây, giọng nói của bà ta càng lúc càng gấp gáp, mang theo một chút ghen ghét khó mà che giấu.
Từ phu nhân nghe vậy, lập tức hiểu rõ khúc mắc trong lòng Triệu Thúy Linh. Thì ra là như vậy!
“Ngươi thật đúng là một chút cũng không thích cái kế nữ kia của mình…”
Từ phu nhân nhìn thấu suy nghĩ của bà ta, trong lòng không khỏi hận vì Triệu Thúy Linh lại đột nhiên thay đổi ý định, khiến bao nhiêu tâm huyết của bà ta đổ sông đổ biển. Lời nói của Từ phu nhân mang theo mũi nhọn châm chọc, như một con dao sắc bén ẩn trong câu chữ.
Giấy đã bị đâm thủng, Triệu Thúy Linh không còn gì phải che giấu nữa. Bà ta chỉnh lại ống tay áo vừa bị Từ phu nhân kéo đến xộc xệch, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Ngươi nói ta, chẳng lẽ ngươi đối xử tốt với cái thứ nữ trong nhà mình sao?”
Vừa nghe nhắc đến đứa con thứ đang được sủng ái trong nhà, sắc mặt Từ phu nhân càng thêm khó coi.
Triệu Thúy Linh cũng hiểu mình còn cần dựa vào sự giúp đỡ của Từ phu nhân. Nói gì thì nói, Từ phu nhân là người khôn khéo, có quan hệ rộng rãi khắp kinh thành. Sau này bà ta còn muốn nhờ Từ phu nhân giúp mình tìm một mối hời để “bán” Tô Diệu Khanh cho tốt. Nghĩ vậy, Triệu Thúy Linh vội vàng nở nụ cười, thay đổi thái độ, khéo léo lấy lòng Từ phu nhân.
Bà ta còn hứa hẹn chắc nịch, nói rằng sau này Từ phu nhân muốn xử lý Tô Diệu Khanh thế nào cũng được, có thể gả nàng cho một tên công tử ăn chơi trác táng, một người góa vợ hay thậm chí là một lão già. Bất cứ ai cũng được.
Lời hứa hẹn của Triệu Thúy Linh khiến Từ phu nhân dịu đi cơn giận. Bà ta lại nở nụ cười đầy hài lòng. Suy cho cùng, kinh thành này quyền quý nhiều như vậy, Tô Diệu Khanh dù có muốn cũng không thoát nổi số mệnh của mình.
Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi và đạt được thỏa thuận, cả hai cùng nở nụ cười, tay trong tay rời khỏi góc khuất một cách thân mật, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó, bên trong nội đường của Kính Quốc Công phủ, Kính Quốc phu nhân ngồi ung dung nhưng trong lòng lại mang theo vẻ gấp gáp. Bà không nhịn được mà liên tục hướng mắt nhìn ra cửa. Trong khi đó, Kính Quốc Công thì đứng ngồi không yên, hết đi qua lại trong phòng rồi lại thở dài không thôi.
“Lão gia, ngươi đừng đi nữa……”
Kính Quốc phu nhân khẽ vỗ trán, vẻ mặt tỏ rõ sự mệt mỏi và không chịu nổi cảnh này.
“Ta đây là đang sốt ruột!
”
Kính Quốc công vừa dừng bước vừa cau mày, giọng nói đầy bất an:
“Yến tiệc thưởng mai sắp bắt đầu rồi, Đông Bình hầu vẫn chưa đến……”
Lời nói của ông vừa dứt, trên gương mặt đã có chút tái đi vì lo lắng.
Yến hội thưởng mai của Kính Quốc công phủ lần này, nói trắng ra là do Hoàng Thượng cố ý tổ chức để làm một buổi tương thân (kết thân) cho Đông Bình hầu Tiêu Dịch. Vậy mà yến hội sắp bắt đầu đến nơi rồi, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện. Làm sao ông có thể không sốt ruột cho được?
“Đã sắp bắt đầu nhưng cũng chưa thật sự bắt đầu đâu, ngươi làm gì phải gấp như vậy? Đông Bình hầu ngày thường công vụ bận rộn, chỉ cần hắn đến trước khi yến tiệc kết thúc, ngươi cũng có thể báo cáo kết quả công việc rồi, đúng không?” - Kính Quốc phu nhân mở miệng an ủi.
“Ngươi thì biết cái gì chứ!
”
Kính Quốc công buông một tiếng thở dài nặng nề, trong lòng đầy phiền muộn:
“Đông Bình hầu tính tình như vậy… chuyện này không hề đơn giản như nàng nghĩ đâu!
”
Nghe vậy, Kính Quốc phu nhân cũng cảm thấy bất an. Sắc mặt bà thoáng biến đổi, giọng nói mang theo nỗi lo lắng:
“Vậy… hắn sẽ không đến thật sao?”
Hôm nay yến hội được tổ chức long trọng, các công tử tiểu thư có danh vọng trong kinh thành đều đến cả. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Đông Bình hầu Tiêu Dịch! Nếu hắn không xuất hiện, thì lão gia nhà bà biết ăn nói thế nào với Hoàng Thượng đây?
“Này này, chuyện gì cũng không dễ làm cả, ngươi sao còn nhận lời?” - Kính Quốc phu nhân nhịn không được mà oán trách.
Kính Quốc công nghe vậy cũng không phản bác lại. Chỉ thấy ông khẽ nhếch khóe miệng một cái, mang theo chút bất lực.
Nhận lời ư?
Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, ông còn có thể không tiếp nhận sao?
Huống hồ, nếu chuyện này dễ dàng, thì Hoàng Thượng đã không giao cho ông làm.