Cuối cùng, bà đành cười gượng lấy lòng, vẻ mặt đầy xấu hổ:
“Nhị cô nương nhà ta mấy ngày trước bị nhiễm phong hàn, bệnh khá nặng nên hôm nay không thể đến được……”
Từ phu nhân nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc, không tin nổi vào tai mình:
“Ngươi nói cái gì?!
”
Tô Diệu Khanh không đến vì bị nhiễm phong hàn sao?!
Bà ta cố ý ở trước mặt Cảnh phu nhân không ngừng khen ngợi Tô Diệu Khanh, nào là dung mạo xuất chúng, nào là tài hoa hiếm có, khiến Cảnh phu nhân phải xiêu lòng. Không chỉ vậy, bà ta còn cố ý xin thêm một tấm thiệp mời tiệc thưởng mai cho Triệu Thúy Linh, mục đích là để Triệu Thúy Linh dẫn Tô Diệu Khanh tới cho Cảnh phu nhân xem mặt.
Thế nhưng, kết quả bây giờ là gì? Cảnh phu nhân đã chủ động tới xem người, vậy mà Triệu Thúy Linh lại nói người bị bệnh, không đến được?!
Từ phu nhân đứng sững tại chỗ, đầu óc vốn nhanh nhạy bỗng chốc trở nên trống rỗng. Mồ hôi trên trán bà bắt đầu túa ra, nhất thời không biết phải làm thế nào để cứu vãn tình hình. Trong lòng bà giận đến mức muốn đem Triệu Thúy Linh băm thành trăm mảnh.
“Thôi.
”
Đúng lúc Từ phu nhân và Triệu Thúy Linh đang rối loạn, giọng nói nhàn nhạt của Lại Bộ Thượng thư phu nhân vang lên trên đầu họ. Bà ta thản nhiên như thể không mấy để tâm đến chuyện này, nói xong liền xoay người dẫn người rời đi. Thậm chí, bà ta còn chẳng buồn liếc mắt nhìn hai người họ lấy một cái. Những phu nhân đang vây quanh bên cạnh Cảnh phu nhân cũng lập tức rầm rộ rời đi theo bà ta.
Lúc này, Từ phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi quay đầu lại nhìn Triệu Thúy Linh cũng đang làm động tác tương tự, bà liền tức giận đến nghiến răng. Không nhịn được nữa, Từ phu nhân lôi Triệu Thúy Linh ra một góc vắng vẻ, rồi nổi trận lôi đình:
“Ngươi làm cái gì vậy hả?!
”
Hoàng thượng dự định ban hôn cho Đông Bình Hầu, mà các ứng viên được chọn bao gồm Tả tướng gia tiểu thư, Kính Quốc Công phủ nữ nhi và Lại Bộ Thượng thư gia tiểu thư. Tin đồn nói rằng sau khi Đông Bình Hầu được phong vương, hoàng thượng sẽ chọn một người làm chính phi và hai người khác làm trắc phi.
Trong đó, Tả tướng gia tiểu thư và Kính Quốc Công phủ nữ nhi đều là tuyệt sắc mỹ nhân nổi danh kinh thành, được người đời ca tụng là "kinh thành song tuyệt". Chỉ có nữ nhi của Lại Bộ Thượng thư là nhan sắc bình thường, lại còn tính tình cứng nhắc, khô khan như cha nàng. Chính vì thế, Cảnh phu nhân mới lo lắng đến mất ăn mất ngủ, nảy sinh ý định tìm một tuyệt sắc mỹ nhân để đưa vào phủ làm thông phòng, hòng giúp con trai bà chuyên tâm sủng ái.
Vốn dĩ, với tính cách của Cảnh phu nhân, bà ta thà đi tới Giang Nam tìm một tuyệt sắc nữ tử dân gian, mua đứt khế ước bán mình còn hơn. Nhưng sau khi Từ phu nhân biết được chuyện này, bà đã cố tình khen ngợi Tô Diệu Khanh hết lời trước mặt Cảnh phu nhân. Bà nói rằng Tô Diệu Khanh có nhan sắc hiếm có, lại không được sủng ái, sống dưới tay mẹ kế vô cùng khổ sở, khiến Cảnh phu nhân không khỏi động lòng, muốn gặp mặt nàng để xem xét.
Đối với Cảnh phu nhân mà nói, nếu người nàng muốn gặp không tới, bà cũng chẳng để tâm nhiều. Bởi lẽ, người muốn lấy lòng bà và tìm cách giải quyết phiền muộn cho bà không hề thiếu. Nhưng đối với Từ phu nhân, đây là một cơ hội ngàn vàng, vậy mà lại bị Triệu Thúy Linh làm hỏng. Điều này khiến bà tức đến mức sắp hộc máu.
Từ phu nhân tức giận kéo Triệu Thúy Linh vào một góc, đè thấp giọng nói:
“Ngươi không muốn Tô đại nhân được thăng chức sao?!
”
“Muốn chứ!
”
“Muốn? Vậy sao ngươi lại không dẫn người tới?!
”
Triệu Thúy Linh bị mắng đến mức uất ức, sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng. Tay bà vò chiếc khăn trong tay đến mức nhăn nhúm, không còn ra hình dạng gì.
“Nhưng… Nhị cô nương nhà ta thật sự bệnh nặng một hồi…”
“Ngươi nghĩ ta tin chuyện ma quỷ đó sao?!
” - Từ phu nhân cắt ngang, giọng nói đầy tức giận và khinh thường.
Trong tình thế quan trọng như vậy, làm sao Triệu Thúy Linh lại để Tô Diệu Khanh sinh bệnh được chứ? Lui một vạn bước mà nói, dù cho Tô Diệu Khanh thật sự bị bệnh nặng đến chỉ còn một hơi thở, nếu Triệu Thúy Linh thực sự muốn, bà ta cũng sẽ nghĩ cách đưa nàng tới đây bằng mọi giá.
“Ngươi rốt cuộc là nghĩ thế nào hả?”
Nhìn Triệu Thúy Linh cứ ấp a ấp úng không chịu nói rõ, Từ phu nhân không khỏi mất kiên nhẫn, giọng nói trở nên gắt gỏng và lớn hơn hẳn.