Cá Mặn Ba Lần Gả: Hệ Thống Dưỡng Danh Môn Khuê Tú

Cá Mặn Ba Lần Gả: Hệ Thống Dưỡng Danh Môn Khuê Tú

Cập nhật: 01/01/2025
Tác giả: Nam Vĩ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 236
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

Nhưng vào một lần đứng dậy rót nước, cơ thể kiệt quệ không chống đỡ nổi, nàng ngã xuống sàn và không bao giờ tỉnh lại. Khi mở mắt ra, nàng đã xuyên không, trở thành Tô Diệu Khanh – một bé gái ba tuổi sống trong thời cổ đại.

Cha nàng, lúc ấy đang giữ chức Hồng Lư Tự thiếu khanh, là một người cổ hủ và lạnh nhạt. Ngày nàng sốt cao đến mức bất tỉnh, ông ta thậm chí không thèm đến thăm một lần. Từ đó đến nay, ông gần như không đặt chân vào sân của nàng. Mẹ ruột của nàng qua đời vì khó sinh, để lại cho nàng vài người hầu trung thành và một khoản tiền riêng.

Lần đầu nhìn thấy chiếc hộp báu chứa đầy khế đất, điền trang, ngân phiếu và cửa hàng, nàng như không tin vào mắt mình. Trong lòng rộn ràng như mở hội, nàng cười ngây ngô, để lộ mấy chiếc răng trắng nhỏ xinh.

“Đời này, cuối cùng ta cũng trở thành người có tiền rồi!

Nàng thề sẽ không sống mệt mỏi như kiếp trước nữa. Mục tiêu của nàng là làm một kẻ “cá mặn” hạnh phúc, mỗi ngày ăn uống no đủ, phơi nắng, tận hưởng cuộc sống an nhàn, thọ lâu rồi chết trong yên bình.

Sau khi mẹ ruột mất không bao lâu, cha nàng cưới người vợ kế – vị đại phu nhân hiện tại của Tô gia. Ngay từ khi bước chân vào phủ, bà ta đã tìm cớ đẩy nàng ra khỏi tầm mắt, ném nàng đến một khu sân hẻo lánh, cách xa trung tâm gia đình. Thậm chí, bà ta còn thường xuyên tìm cách gây khó dễ, sai bọn nô tài cắt xén phần lớn đồ đạc gửi đến sân của nàng.

Nhưng Tô Diệu Khanh không phải một đứa trẻ ngây ngô thực sự. Nàng là một người trưởng thành, chỉ đang giả vờ yếu đuối để tránh gây chú ý. Trong suốt những năm qua, nàng lười biếng không học hành, giả ngu giả ngơ. Dần dần, vị phu nhân kia thấy nàng nhỏ bé, ngốc nghếch, không có khả năng gây nguy hiểm, nên cũng cảm thấy không đáng bận tâm. Bận rộn đấu đá với các th•iếp thất khác trong phủ, bà ta nhanh chóng quên mất sự tồn tại của Tô Diệu Khanh.

Nhờ vậy, Tô Diệu Khanh đã sống những ngày tháng nhàn nhã hơn mười năm trong sự lãng quên của cả gia đình.

Thế nhưng, nàng không ngờ rằng cuộc sống yên ổn ấy lại bất ngờ bị xáo trộn. Hôm nay, nàng bị gọi tới tiểu Phật đường để chép Hiếu Kinh. Người ta nói rằng đây là nơi tĩnh tâm, giúp nàng “liễm tính” (rèn tính tình), chỉ khi hoàn thành xong nhiệm vụ mới được rời đi.

Căn tiểu Phật đường lạnh lẽo giữa trời đông không hề có một chậu than để sưởi ấm. Mọi thứ, kể cả những chiếc cốc đựng nước, đều đóng băng vì giá lạnh. Quần áo của nàng cũng không được phép mặc thêm, với lý do rằng nếu mặc quá dày sẽ không tiện viết chữ.

Chưa từng có ai dạy nàng cách dùng bút lông viết chữ, nên nét chữ của nàng dĩ nhiên không thể đẹp. Một quyển Hiếu Kinh này nàng đã cặm cụi viết từ sáng đến tối, nhưng người ở thượng viện cứ thay nhau bắt lỗi. Lúc thì nói chỗ này viết không đạt, lúc thì bảo chỗ kia không được. Kết quả là đến giờ nàng vẫn bị nhốt trong căn phòng lạnh lẽo này, chưa được phép rời đi.

Người phụ nữ trẻ vừa bước vào là Anh Nương – một nha hoàn từng được mẹ ruột của Tô Diệu Khanh đem theo làm của hồi môn. Sau khi mẹ nàng qua đời, Anh Nương vẫn trung thành ở lại, hiện tại đảm nhận vai trò quản sự bên cạnh nàng. Trong phủ, mọi người đều gọi nàng bằng cái tên thân thuộc này.

Nghe Tô Diệu Khanh hỏi, Anh Nương khẽ lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bã. Nàng đặt chiếc hộp gấm đang cầm lên bàn, rồi không ngần ngại cởi áo bông dày mình đang mặc, nhanh chóng khoác lên người Tô Diệu Khanh. Vừa khoác áo, nàng vừa nói nhỏ:

“Tiểu thư, mau mặc vào đi. Đây là ta nhân lúc họ không để ý, lén trộm mặc để che đậy mới dám chạy đến đây. Chút nữa trời tối hẳn rồi, chẳng ai phát hiện đâu.

Bên ngoài trời đã tối, cộng thêm thân hình Anh Nương hơi tròn trịa, nàng tự tin sẽ không bị ai để ý đến sự bất thường này.

Tô Diệu Khanh nghe vậy, nét mặt đầy thất vọng. Nàng nhíu mày, không giấu nổi bực bội, thốt lên:

“Còn chưa xong sao?!

Cái vị đại phu nhân kia rốt cuộc muốn hành hạ nàng đến bao giờ? Viết thế nào mới khiến bà ta vừa lòng? Hay bà ta cố ý gây khó dễ? Trong lòng nàng dấy lên sự nghi ngờ.

Trong lúc vội vàng giúp Tô Diệu Khanh khoác áo, bàn tay của Anh Nương vô tình chạm lên khuôn mặt nàng. Cảm giác được sự nóng bất thường, Anh Nương giật mình.