Cá Mặn Ba Lần Gả: Hệ Thống Dưỡng Danh Môn Khuê Tú

Cá Mặn Ba Lần Gả: Hệ Thống Dưỡng Danh Môn Khuê Tú

Cập nhật: 01/01/2025
Tác giả: Nam Vĩ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 211
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

Nếu Tiêu Dịch thật sự được phong vương, thì dù Tô Diệu Khanh chỉ là một th•iếp nhỏ bé, địa vị thấp nhất cũng là Lục phẩm Diệu viện. Hơn thế nữa, nếu tương lai nàng có thể sinh con nối dõi cho hắn...

.

Ngô mụ mụ nghĩ đến đây, không dám suy nghĩ thêm. Chỉ biết rằng nếu chuyện này xảy ra, không chỉ tam tiểu thư Tô Diệu Nhân bị áp chế mà ngay cả đại phu nhân Triệu Thúy Linh cũng khó tránh khỏi bị đạp xuống.

Nếu Tô Diệu Khanh bước chân vào Đông Bình Hầu phủ, vậy chẳng phải cuộc đời của đại nhân nhà bà sẽ hoàn toàn thay đổi sao? Sẽ không còn cảnh nửa đời phải sống trong thất bại, buồn bực ở kinh thành, cuối cùng phải chuyển đi nơi khác. Còn đại phu nhân, bà ấy đâu cần phải khổ công lấy lòng Từ phu nhân, một kẻ khôn ngoan và đầy tham vọng như vậy.

Trong lòng chất chứa ghen ghét và cay đắng, đại phu nhân nghiến răng nói:

“Đến lúc đó, ta sẽ nói rằng con tiểu tiện nhân đó bị phong hàn. Dù sao sức khỏe của nó vốn yếu, đã bệnh đến không thể rời giường, ta còn có thể làm gì hơn?”

Bà cầm chiếc khăn gấm trong tay, xoắn chặt đến mức nó biến dạng, biểu cảm vừa giận dữ vừa ghen tỵ. Nhưng, dù ghen ghét thế nào cũng không thể thay đổi được thực tế: nhan sắc của Tô Diệu Khanh hoàn toàn vượt xa con gái bà, khiến cuộc đời của tam tiểu thư không có lấy một cơ hội bước chân vào Đông Bình Hầu phủ.

Hiện tại, điều bà hy vọng duy nhất là tại yến tiệc thưởng mai ở Kính Quốc Công phủ, bà có thể tìm được một mối hôn sự tốt đẹp cho Tô Diệu Nhân, để cô được gả vào một gia đình vừa ý.

Còn về phần Tô Diệu Khanh.

.

.

Nếu Từ phu nhân còn tiếp tục chú ý đến con bé, thì dù trong kinh thành này có nhiều quyền quý đến đâu, bà cũng sẽ không ngại dùng mọi cách. Kể cả việc đưa Tô Diệu Khanh cho một gã ăn chơi trác táng hay thậm chí một ông già làm th•iếp, miễn là đạt được mục đích.

Ngô mụ mụ lập tức hiểu ý, liền cúi người nịnh nọt:

“Phu nhân đã có chủ ý, vậy lão nô cũng an tâm. Ngài yên tâm, con tiểu nha đầu chết tiệt kia chắc chắn sẽ bệnh nặng như lời phu nhân dự liệu.

Cùng lúc đó, tại một góc hẻo lánh phía Tây Bắc Tô phủ, trong một tiểu Phật đường cũ kỹ, gió Bắc gào thét dữ dội bên ngoài. Những bông tuyết nhỏ bị gió cuốn theo, đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh lốp đốp đều đặn. Ánh nến trong phòng nhấp nháy, khi sáng khi tối, khiến khung cảnh trong căn Phật đường càng thêm thê lương.

Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, một thiếu nữ đang cật lực dùng bút lông để chép lại cuốn Hiếu Kinh. Khuôn mặt nàng đỏ bừng bất thường, trán ướt đẫm mồ hôi mịn. Mặc dù bệnh trạng hiện rõ, nhưng không thể che lấp vẻ đẹp thanh lệ, quyến rũ vốn có. Mái tóc đen óng ả buông nhẹ, kết hợp với dung nhan diễm lệ, càng khiến nàng trở nên kiều diễm giữa khung cảnh thê lương này.

Thiếu nữ ấy chính là nhị tiểu thư Tô Diệu Khanh, người vừa được nhắc đến trong câu chuyện của đại phu nhân và Ngô mụ mụ.

Đột nhiên, cánh cửa tiểu Phật đường bật mở. Một phụ nhân trẻ, búi tóc đơn giản, mặc chiếc áo bông vải xanh, ôm theo một vật trong tay bước vào. Theo sau là cơn gió Bắc lạnh lẽo và những bông tuyết mịn cuốn thẳng vào phòng, làm ngọn nến trong phòng chao đảo như sắp tắt.

Tô Diệu Khanh hoảng hốt, vội vàng dùng đôi tay đỏ ửng vì lạnh để che chắn cho ánh nến. Ánh lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối, nhưng cuối cùng vẫn ngoan cường không tắt.

Người phụ nhân trẻ vội vàng xoay người đóng cửa tiểu Phật đường lại, nhưng dù vậy, hơi lạnh thấu xương vẫn len qua khe cửa, từng cơn gió rét như đâm xuyên vào da thịt, khiến căn phòng vốn đã lạnh lẽo lại càng thêm u ám, chẳng khác nào hầm băng vào đêm khuya.

Trong không khí lạnh giá ấy, Tô Diệu Khanh nhẹ nhàng đặt bút xuống, đôi tay đông cứng run rẩy. Nàng nhìn người phụ nhân, giọng nói mềm mại nhưng yếu ớt:

“Đã làm xong chưa?”

Giọng nàng khàn khàn, như bị cảm nặng. Trán nàng nóng rực, mỗi lần cất tiếng lại đau đến tận cổ họng, cơ thể thì lạnh buốt như băng giá, đầu óc choáng váng không rõ ràng.

Nàng vốn không phải người của thế giới này. Trước đây, khi còn sống ở kiếp trước, nàng mang tên Tô Khanh, là một nhân viên văn phòng bận rộn. Dù đang bệnh nặng, nàng vẫn kiên trì làm việc xuyên đêm.