Lư Trăn ngất đi vì quá đau lòng. Sau khi châm cứu vài mũi, bà cũng từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy mẫu thân mở mắt, Tạ Uyển Trinh lập tức nhào vào lòng bà mà khóc nức nở. Lư Trăn ôm lấy con gái, thấy vết sưng đỏ trên má nàng, trong lòng bà đau như cắt. Bà nào có khó đoán chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là do An Xương hầu ra tay đánh con gái mình. Nhưng lúc này có người ngoài ở đây, bà cũng không tiện nói thêm điều gì. Bà chỉ im lặng ôm Tạ Uyển Trinh vào lòng, nước mắt không ngừng rơi.
Tô Diệu Khanh đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng ấy mà lòng đau như cắt.
Đây chính là lý do trước giờ nàng vẫn không cho Anh Nương đi tìm dì.
Dì của nàng hiện tại cũng giống như "bùn Bồ Tát qua sông", bản thân còn khó lo nổi mình, huống hồ còn phải chăm sóc cho Tạ Uyển Trinh.
Bản thân nàng, dù sao linh hồn cũng là người trưởng thành, biết cách đối phó với người mẹ kế kia. Nếu không phải Từ phu nhân nhiều chuyện, thì giờ này nàng vẫn còn có thể sống yên ổn trong tiểu viện nhỏ của mình, tiếp tục cuộc sống cá mặn chẳng phải lo nghĩ.
Bình Ân phu nhân nhìn sang chiếc giường bên kia, thấy mẹ con Lư Trăn ôm nhau khóc đến thương tâm, trong lòng bà không khỏi đau đớn, vô thức mà ho khan vài tiếng.
“Phu nhân, xin ngài yên tâm, tuyệt đối không thể để mình tức giận thêm nữa… Còn có, ta đã kê đơn thuốc trị ho, ngài nhớ phải uống đúng giờ…”
Trần viện sử thấy Bình Ân phu nhân ho khan dữ dội thì vội vàng tiến lại, cẩn thận châm thêm vài mũi châm vào huyệt đạo. Một lúc sau, cơn ho mới từ từ ngưng lại. Ông vừa thở phào vừa liên tục dặn dò.
Bên kia, Lư Trăn và Tạ Uyển Trinh thấy tổ mẫu như vậy, vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, không dám để bà lo lắng thêm.
“Ta không sao đâu…”
Cơn ho dữ dội vừa rồi khiến Bình Ân phu nhân thoạt nhìn có phần yếu đi hẳn. Bà nhẹ giọng nói, quay sang Trần viện sử:
“Trần viện sử…”
“Chuyện ta ngất xỉu hôm nay không được phép nói cho Hoàng Thượng biết… Hoàng Thượng trăm công ngàn việc đã đủ mệt mỏi rồi, không thể vì chuyện của ta mà phải bận tâm thêm nữa…”
Trên mặt Trần viện sử lộ ra một chút khó xử.
Ông biết rõ Hoàng Thượng cực kỳ quan tâm Bình Ân phu nhân. Dù ông không chủ động báo tin thì cũng khó tránh khỏi Hắc Giáp Vệ – đám thám tử tinh nhuệ của Hoàng Thượng – sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Cuối cùng, ông chỉ đành cúi người, chắp tay nói:
“Lão phu chỉ có thể hứa rằng, nếu Hoàng Thượng không hỏi đến, lão phu sẽ không chủ động nói.
”
“Đa tạ…”
“Làm phiền ông rồi…” - Bình Ân phu nhân nói xong, như đã kiệt sức, liền nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.
…
Tuy Bình Ân phu nhân không muốn để Hoàng Thượng biết về những chuyện lục đục trong gia đình mình, nhưng cuối cùng, Thành Võ Đế vẫn nhận được tin tức bà bị ngất vào buổi tối hôm ấy.
“Hỗn trướng!
” - Một tiếng quát vang lên đầy giận dữ.
Thành Võ Đế phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn, khiến chén trà và các vật dụng trên bàn rung lên bần bật. Cả căn phòng đầy cung nữ, thái giám đều sợ hãi quỳ rạp dưới đất, không ai dám thở mạnh một tiếng.
“Đường đường một hầu gia, vậy mà vì một nữ tử thanh lâu lại khiến mẫu thân của mình tức giận đến mức ngất xỉu…”
“Bất hiếu đến mức này… Trẫm hận không thể lôi hắn ra mà xử tử ngay lập tức!
”
“Bệ hạ, xin ngài bớt giận…”
“Bình Ân phu nhân chỉ vì sợ ngài nổi giận mà hại sức khỏe của mình, nên mới dặn Trần viện sử không được báo tin. Nếu giờ bà ấy biết ngài tức giận đến như vậy, chẳng phải bà ấy lại càng không thể yên lòng sao?”
“Hơn nữa, Bình Ân phu nhân chỉ có mỗi một người con trai này… Nếu ngài giết hắn, vậy Bình Ân phu nhân sẽ đau lòng đến mức nào…”
Đại thái giám Phúc Toàn đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở, lo lắng rằng trong cơn thịnh nộ, Thành Võ Đế sẽ thực sự ra tay xử lý An Xương Hầu.
Thành Võ Đế nghe vậy liền nhắm mắt lại, không nói một lời, nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi.
Bình Ân phu nhân là bà vú của ông, người đã nuôi dưỡng ông từ nhỏ. Khi còn nhỏ, Thành Võ Đế mất mẹ năm sáu tuổi, sau đó được giao cho Hiền Phi – người không có con cái – nuôi dưỡng. Nhưng khi ấy ông đã có ký ức, vẫn còn nhớ rõ về mẫu thân ruột của mình, còn Hiền Phi, tức Thái Hậu bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là trên mặt mũi có chút tình nghĩa mà thôi.
Lúc còn nhỏ, ông từng bị bệnh nặng, Thái Hậu cũng chưa từng một lần ghé thăm.