Khi ấy, chỉ có bà vú Bình Ân phu nhân không quản ngày đêm, vất vả chăm sóc ông, thức trắng bao đêm bên giường bệnh. Đó cũng là một trong số ít lần ông cảm nhận được hơi ấm và sự dịu dàng khi còn nhỏ.
Bây giờ, ông đã là đế vương tôn quý, dĩ nhiên muốn người bà vú năm xưa được hưởng tuổi già bình yên, an nhàn trong vinh hoa phú quý.
Nhưng An Xương Hầu – người huynh đệ chẳng nên thân của ông – lại cứ hết lần này đến lần khác gây chuyện, khiến vú nương phải phiền lòng!
“Truyền ý chỉ của trẫm: An Xương Hầu bị cấm túc! Đóng cửa ăn năn trong ba tháng, khấu trừ nửa năm bổng lộc!
”
Thành Võ Đế trợn mắt quát lớn, giọng nói đầy phẫn nộ.
“Hoàng Thượng, vậy cấm túc là ở hầu phủ hay là…” - đại tổng quản Phúc Toàn hơi ngập ngừng, không dám nói hết câu.
Cấm túc thì dễ thôi, nhưng vấn đề là cấm túc ở đâu? Tại hầu phủ hay là ở ngoại viện của thanh lâu nữ tử kia? Dù sao An Xương Hầu cũng đã ba năm nay không quay về hầu phủ, lúc nào cũng ở lì trong ngoại viện của nữ tử thanh lâu đó.
“Đương nhiên là ở hầu phủ!
” - Thành Võ Đế nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi tìm vài người trông chừng hắn cho trẫm!
”
“Chỉ cho phép hắn ở một mình trong một tiểu viện, không được phép ra ngoài! Cũng không được phép làm phiền đến Bình Ân phu nhân!
”
Thành Võ Đế vừa nghĩ đến cảnh bên trong An Xương Hầu phủ, một đám nữ quyến khóc lóc đau khổ vì chuyện này thì cơn giận trong lòng lại càng dâng cao. Ông hận không thể lôi An Xương Hầu ra mà đánh một trận, nhưng lại sợ làm vậy khiến Bình Ân phu nhân thêm phiền lòng. Ý nghĩ bó tay bó chân này khiến ông cảm thấy càng thêm bực bội.
“Tuân chỉ!
”
Phúc Toàn vội vàng đáp lời, không dám chậm trễ, lập tức sai người đi thực hiện ý chỉ của Hoàng Thượng.
Tuy nhiên, sau cơn thịnh nộ này, không khí trong Tử Thần Điện lập tức trở nên căng thẳng và lạnh lẽo như băng. Bọn thái giám, cung nữ hầu hạ trong điện đều sợ hãi cúi đầu, nơm nớp lo sợ, trong lòng thầm mắng An Xương Hầu là kẻ ngu xuẩn, chỉ biết rước họa vào thân.
Giữa lúc mọi người đang thấp thỏm lo âu, một tiểu thái giám hớt hải chạy vào, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, cao giọng bẩm báo:
“Đông Bình Hầu tới rồi!
”
“Đông Bình Hầu tới?”
Phúc Toàn nghe vậy, trong lòng như trút được tảng đá nặng trĩu, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm ── cứu tinh đến rồi!
“Hoàng Thượng, có chuyện gì mà người tức giận lớn đến vậy?”
Giọng nói trầm ổn vang lên, Đông Bình Hầu bước vào điện, thần thái ung dung nhưng vẫn mang theo chút lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thành Võ Đế.
Đông Bình Hầu Tiêu Dịch cất bước tiến vào điện, vừa đi vừa quan sát một lượt. Thấy đám cung nữ và thái giám đều cúi gằm mặt, sợ hãi như ve sầu gặp phải mùa đông, đôi mày dài của hắn khẽ nhướng lên, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.
Thành Võ Đế thấy Tiêu Dịch đến, sắc mặt lập tức dịu lại, chuyển từ âm trầm sang vui vẻ, cười mắng:
“Tiểu tử ngươi còn biết đến gặp trẫm sao?!
”
“Trẫm đặc biệt nhờ Kính Quốc Công tổ chức tiệc thưởng hoa mai, để ngươi nhân cơ hội chọn lựa chính phi và trắc phi. Kính Quốc Công phủ vì việc này đã phải vội vàng chuẩn bị hơn nửa tháng trời, vậy mà ngươi thì sao? Không thèm báo một tiếng đã không đi, còn để người ta mất công mất sức.
”
“Ngươi xem đi, đến Kính Quốc Công cũng phải liên tục nói tốt cho ngươi trước mặt trẫm!
”
Thành Võ Đế nửa đùa nửa thật trách móc, nhưng Tiêu Dịch lại chẳng để tâm đến lời oán trách này, chỉ nhàn nhã đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cung nữ vội vàng dâng trà thơm, hắn nhận lấy nhưng không uống ngay, chỉ có chút lười biếng tựa người vào tay vịn ghế, giọng điệu thản nhiên nói:
“Chính phi trắc phi gì chứ? Chờ ngài bãi bình đám ngự sử và ngôn quan trong triều đi đã rồi hẵng nói.
”
“Nói thật, ta không phải là bận việc sao…”
Thành Võ Đế nghe hắn nói thế, ánh mắt lập tức sắc bén hơn, nhìn hắn chằm chằm rồi hỏi:
“Ngươi vừa từ chiêu ngục trở về?”
Ánh mắt Thành Võ Đế dừng lại trên gương mặt Tiêu Dịch. Giữa hàng lông mày của hắn thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, trên người còn mang theo một luồng khí lạnh lẽo khó giấu cùng mùi máu tươi thoang thoảng. Chỉ nhìn như vậy, Thành Võ Đế đã biết Tiêu Dịch vừa từ chiêu ngục đi ra.
Tiêu Dịch không giấu giếm, gật đầu đáp:
“Uhm. Vừa mới xử lý xong việc.
”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng điệu nhẹ như gió thoảng:
“Vũ khí bị phát hiện đang được vận chuyển đến một ngọn núi lớn ở Ích Châu… Hai ngày nữa ta sẽ trình lên xin phép đi Ích Châu xem xét tình hình.
”