Móng vuốt của nó run run rẩy rẩy duỗi ra khỏi vỏ trứng, đầu ngón chân còn có chút trắng đến trong suốt, đứng ở trên giường cảm giác có chút không có sức lực.
Nhìn như thế nào thì bộ dạng đều là chưa có phát dục hẳn a.
Cố Thanh Âm sắp ngất đi mất thôi, nàng nhìn nhìn Trứng Trứng, nói: "Con như thế này căn bản là chưa có phát dục hoàn toàn đấy có được không hả?"
"Con vẫn ổn mà mẹ!
" Trứng Trứng nhanh chóng trả lời.
"Ổn cái đầu con ấy!
" Cố Thanh Âm tức đến nỗi nói không lựa lời, nàng hỏi: "Con đây là vẫn chưa có phát dục hoàn toàn! Con nói xem, rốt cuộc 2 cái lỗ này là làm sao mà có hả?"
Nàng vừa dứt lời, Trứng Trứng liền "Tạch" một cái lập tức lùi 2 cái móng vuốt nhỏ về trong vỏ trứng, ý đồ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cố Thanh Âm đi lên đuổi theo Trứng Trứng, nhưng mà Trứng Trứng rất là thông minh, nó lập tức trốn đến trong lòng ngực Từ Lam Chi.
"Con đi ra đây ngay cho ta!
" Cố Thanh Âm muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc là vỏ của Trứng Trứng là như thế nào mà thành như vậy, còn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Trứng Trứng ở trong vỏ phát dục như thế nào rồi.
Nhưng mà Trứng Trứng lại nhất quyết không ra.
Cố Thanh Âm càng ngày càng cảm thấy bất an ở trong lòng, ở trong mắt của nàng, hình tượng của Trứng Trứng đã là một con gà con vẫn chưa mọc lông.
Cái này làm cho nàng cảm thấy yên tâm kiểu gì được đây?
"Phượng Hi, rốt cuộc là sao vỏ trứng của con lại thành như thế này vậy?" Từ Lam Chi cũng hỏi.
"Không sao đâu, con muốn phá xác thôi mà!
" Giọng của Trứng Trứng nghe ra rất là thanh thúy.
"Con ở trong đó đợi cho ta!
!
!
" Cố Thanh Âm vội vàng ngăn cản nói, "Con nhìn xem cái móng vuốt nhỏ của con đi, lông còn chưa mọc đủ mà đã dám đòi phá xác rồi!
"
Trứng Trứng im lặng.
Lần này Cố Thanh Âm thành công đem Trứng Trứng lôi ra khỏi lòng ngực Từ Lam Chi, ngay lúc nàng sờ đến vỏ của Trứng Trứng, Trứng Trứng còn có chút run rẩy, Cố Thanh Âm hơi tỉnh thần lại một chút, nghĩ rằng có phải mới nãy mình quá hung rồi hay không?
Nàng nhẹ giọng hỏi; "Trứng Trứng, mẹ không phải cố ý muốn mắng con đâu, con nói cho mẹ nghe được không, sao trên vỏ của con lại thủng 2 cái lỗ như vậy thế?"
Im lặng một lúc, Trứng Trứng mở miệng nói: "Tại...
.
.
. Tại hôm qua con ra ngoài chơi, sau đó nhìn thấy trên bầu trời có rất nhiều thứ trắng trắng. Con cảm thấy mấy thứ kia có vẻ là ăn cũng ngon, nên con liền đuổi theo bọn nó, sau đó liền ăn một chút.
"
Bầu trời có rất nhiều thứ trắng trắng?
Chẳng lẽ thứ Trứng Trứng nói chính là đám hồn thể trong sương trắng sao?
Cố Thanh Âm với Từ Lam Chi nhìn nhau một cái, đều có ý bảo Trứng Trứng tiếp tục nói tiếp.
"Con liền đuổi theo đuổi theo, sau đó đem mấy thứ trắng trắng xung quanh đều ăn hết rồi.
.
.
.
.
.
"
"Vừa nãy không phải con nói là chỉ ăn một chút thôi sao?" Cố Thanh Âm nhíu mày hỏi.
Nháy mắt Trứng Trứng liền không nói nữa.
Cố Thanh Âm sờ sờ vỏ của Trứng Trứng, "Không sao đâu, mẹ không có ý trách con đâu, con nói tiếp đi.
"
"Sau khi ăn xong thì con cảm thấy đầy bụng, liền bay ở xung quanh xem xem có cái gì ăn ngon nữa không.
" Trứng Trứng lại tiếp tục nói.
"Không phải con nói là đầy bụng rồi sao? Con vẫn còn muốn ăn ư??" Từ Lam Chi phát ra lời nghi vấn.
Trứng Trứng lại không nói.
Cố Thanh Âm dùng một cái tay khác lôi kéo vạt áo của Từ Lam Chi, Từ Lam Chi vội vàng sửa lời nói: "Con nói tiếp đi.
"
"Mấy thứ ăn ngon ở chỗ này đều bị con ăn xong hết rồi a, con liền đi dạo một vòng, sau đó chơi ở trên cây một lát. Sau đó.
.
.
.
.
.
"
"Sau đó làm sao vậy?" Cố Thanh Âm vội vàng hỏi.
"Con liền cảm giác móng vuốt có chút không duỗi ra được, liền dùng móng vuốt đẩy đẩy một chút, liền xuất hiện 2 cái lỗ.
" Sau khi Trứng Trứng nói xong còn đúng lý hợp tình mà nói rằng, "Cha mẹ, con cảm thấy đây là con sắp phải phá xác rồi.
"Không phải đâu!
" Từ Lam Chi nhíu mà phản bác nói.
"Đúng mà!
" Trứng Trứng thực khẳng định, "Nhưng mà xung quanh vỏ trứng con không thể làm vỡ được, hay là cha mẹ tìm một cây búa đập vỡ giúp con đi.
"
Trứng Trứng đề nghị nói.
Đứa nhỏ ngốc này!
Cố Thanh Âm có chút lo lắng sốt ruột nhìn nó, hiện tại nàng có hơi nghi ngờ, không biết có phải do Trứng Trứng "Sinh non" cho nên dẫn tới trí thông minh của con bé không đủ hay không a.
Nhìn như thế nào đều cảm thấy bộ dáng không quá thông minh cho lắm a.
Hơn nữa vừa nãy Trứng Trứng còn nói, con bé đã ăn hết những thứ ăn ngon ở chỗ này rồi, làm Cố Thanh Âm có hơi nghi ngờ, rốt cuộc Trứng Trứng đã ăn cái gì vậy?
"Sao cha mẹ không nói lời nào vậy?" Trứng Trứng lại hỏi một lần nữa.
Cố Thanh Âm với Từ Lam Chi 2 người trăm miệng một lời đồng thời thở dài, Cố Thanh Âm cầm Trứng Trứng lên, dùng đôi mắt nhìn vào trong cái lỗ bị thủng. Đáng tiếc không biết có phải do nguyên nhân đặc thù là trứng Phượng hay không, trong đó đen một màu, giống như là không có gì ở trong đó vậy.
"Ta tìm cái gì đó bịt kín cái lỗ này lại, con không được vươn móng vuốt nhỏ ra nữa, có nghe thấy chưa hả?" Cố Thanh Âm một tay cầm Trứng Trứng, một tay lục lọi túi Càn Khôn.
Thật đúng là để nàng tìm được một cái ngọc thạch thích hợp, cũng không biết ngọc thạch này có kiểu gì, một viên nho nhỏ, ở trên còn lập lòe ánh sáng lóa mắt.
Cố Thanh Âm cầm ngọc thạch đo đo thử thử cùng với cái lỗ của Trứng Trứng một lúc, phát hiện thế mà còn rất thích hợp.
Vốn dĩ Trứng Trứng rất là kháng cự với điều này, nhưng lúc nhìn thấy ngọc thạch xinh đẹp, cũng không có kháng cự nữa.
Cố Thanh Âm liền đem ngọc thạch nhét vào 2 cái lỗ trên vỏ của Trứng Trứng.
"Bảo bối, con cảm thấy thế nào?" Cố Thanh Âm hỏi.
"Đẹp!
" Trứng Trứng hoan hô nhảy nhót.
Được rồi, hiện tại Cố Thanh Âm thật sự là cảm thấy chỉ số thông minh của Trứng Trứng đúng là không được cao a.
Nàng ưu sầu ấn ấn cái trán của mình, "Vậy hiện tại con nói cho mẹ nghe, hôm qua sau khi ăn xong mấy thứ trắng trắng kia, con có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Hiện tại Cố Thanh Âm có hơi nghi ngờ là do những cái hồn thể kia làm vỡ vỏ của Trứng Trứng.
Dù sao thì mấy thứ kia có nhìn thế nào thì cũng cảm thấy không ăn được đi?
"Không có, à.
.
.
.
.
.
. có, chúng nó có cái không ăn được.
" Trứng Trứng thực trịnh trọng trả lời.
Cố Thanh Âm chỉ nghĩ lập tức qua đời thôi.
Còn may là Từ lam Chi đỡ lấy nàng.
"Không sao đâu, ta thấy hiện tại Trứng Trứng cũng không có vấn đề gì, nàng không cần phải lo lắng quá đâu. Lúc rơi xuống tế đàn ở rừng cuồng thú, không phải con bé cũng ăn mấy thứ kia ở trong bí cảnh hay sao? Như vậy xem ra, biết đâu được Trứng Trứng nhà ta có thiên phú thần thông thì sao?" Từ Lam Chi an ủi nói.
"Vấn đề hiện tại không phải là ăn hay không ăn cái gì, Từ Lam Chi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy.
.
.
.
.
.
.
" Cố Thanh Âm đem Trứng Trứng nhét vào bên trong chăn, sau đó tới gần Từ Lam Chi nói: "Ngươi không cảm thấy trí lực của Trứng Trứng nhà chúng ta không quá đủ hay sao?"
Hô hấp ấm áp rơi tại bên tai Từ Lam Chi, Từ Lam Chi rất nhanh liền đỏ hết cả mặt lên, giọng của hắn có chút khẩn trương, "Không, ta không cảm thấy gì cả.
"
"Mẹ! Mẹ thật là quá đáng!
" Trứng Trứng lộc cộc lộc cộc chui ra từ trong chăn, hiển nhiên là nghe thấy được lời Cố Thanh Âm vừa nói.
Cố Thanh Âm vội vàng qua đó, hống Trứng Trứng.
Cũng may là đứa nhỏ Trứng Trứng này không mang thù, rất nhanh liền đem chuyện này quên tới sau đầu rồi, vui sướng đi chơi cục đá xinh đẹp của nó.
Cố Thanh Âm ưu sầu nói: "Bảo bối à, con đừng ăn bậy đồ linh tinh ở bên ngoài nữa a!
"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua.
Hình như Tinh Túc Môn đã chế tác gần như là xong pháp khí tiêu diệt hồn thể sương trắng, gần đây Cố Thanh Âm nhìn thời gian Từ Lam Chi ở lại trong phòng càng ngày càng dài.
Trứng Trứng cũng không có đi ra ngoài ăn bậy đồ linh tinh, mỗi ngày Cố Thanh Âm đều quan sát Trứng Trứng, còn phải mỗi ngày đo đạc hình dáng bên ngoài của Trứng Trứng, muốn so sánh xem xem rốt cuộc mỗi ngày Trứng Trứng tưởng thành như thế nào.
Nhưng mà đáng tiếc chính là, không biết có phải nguyên nhân do vỏ của Trứng Trứng bị vỡ hay không, từ ngày hôm đó đến bây giờ con bé đều không có to lên được chút nào.
Cái này làm cho Cố Thanh Âm thực lo lắng.
"Hồn thể xung quang Tinh Túc Môn đã bị tiêu diệt hoàn toàn, pháp khí cũng đã kiểm tra đo lường không có gì nữa. Ta đã dâng một cái thiệp bái phỏng cho lão tổ rồi, chờ mùng 8 tháng sau, chúng ta liền có thể đi bái phỏng lão tổ.
" Từ Lam Chi nhìn sườn mặt của Cố Thanh Âm, hắn đột nhiên vươn tay ra, ở lúc không cẩn thận đụng phải tóc dài mượt mà của Cố Thanh Âm, hắn lập tức tỉnh thần lại, thu hồi tay, quay đầu đi, an ủi nói, "Nàng đừng lo lắng, Trứng Trứng sẽ không có việc gì đâu. Thoạt nhìn con bé khỏe mạnh như vậy mà, hồi trước ta còn là một viên trứng chết đó.
"
Vốn là lời này của Từ Lam Chi dùng để an ủi Cố Thanh Âm, nhưng mà Cố Thanh Âm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng nhìn nhìn Từ Lam Chi, lẩm bẩm nói: "Có thể nào là do gen của ngươi có vấn đề hay không, cho nên mới làm Trứng Trứng bị như vậy?"
Cố Thanh Âm cảm thấy rất có khả năng, nàng bấm tay tính toàn, nếu dựa theo tuổi tác chưa phá xác, vậy thì Từ Lam Chi ít nhất cũng đã mấy nghìn tuổi rồi.
Ừm.
.
.
.
.
.
. chất lượng gì đó mấy nghìn tuổi, xác thật hẳn là không tốt đi, dù sao thì Cố Thanh Âm tới nơi này nhiều năm như vậy rồi, xác thật là chưa có thấy qua đại năng nào mấy nghìn tuổi còn sinh được con.
Đều nói giới Tu chân tu vi càng cao, con nối dõi càng gian nan.
Cố Thanh Âm cảm thấy, khả năng cái này cùng tuổi cũng có liên quan rất lớn a. Dù sao thì chất lượng gì đó của một người đàn ông quá 30 tuổi bắt đầu xuống dốc. Đây cũng là lý do vì sao tu vi càng thấp thì càng dễ sinh con, bởi vì khi tu vi thấp thì là còn trẻ mà, thân thể của nam tu nữ tu tuổi trẻ cũng không có vấn đề gì a.
Cố Thanh Âm rơi vào trầm tư.
Từ Lam Chi vẻ mặt khó hiểu, "Nàng vừa mới nói là có ý vậy?"
"Không có ý gì.
" Cố Thanh Âm vội vàng nói.
"Ừm, Thanh Âm.
" Từ Lam Chi nhìn Cố Thanh Âm, có chút ấp a ấp úng.
Cố Thanh Âm dùng ánh mắt "Đầu óc của ngươi bị hỏng rồi à?" nhìn Từ Lam Chi, như thế nào thì nàng cũng không nghĩ tới, sẽ nghe được 2 chữ "Thanh Âm" ở trong miệng Từ Lam Chi.
Nàng cảm giác da gà trên người mình sắp dựng hết cả lên rồi.
Cố Thanh Âm run run cánh tay, ác hàn nói: "Từ đạo hữu, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.
" Đừng có mà dọa nàng như vậy a!
"Phụ thân nói nếu hôm nay ngươi có rảnh, thì qua tìm gặp phụ thân một chuyến.
" Từ Lam Chi một hơi nói xong, hắn rời đi ánh mắt.
"Được, nếu là Từ chưởng môn tìm ta có việc, thì chúng ta liền đi nhanh đi thôi.
" Cố Thanh Âm đứng dậy.
Thật ra thì nàng cũng có chút nghĩ thầm, không biết Từ chưởng môn tim nàng là có chuyện gì.
Từ Lam Chi đi theo nàng cùng đến chỗ của Từ chưởng môn, Từ chưởng môn nhìn thấy bọn họ đến thì vẻ mặt cười tủm tỉm, hắn tiếp đón Cố Thanh Âm ngồi xuống, sau đó hàn huyện tâm sự trong chốc lát, lúc này mới nói: "Những cái hồn thú do bên rừng cuồng thú thả ra kia đều đã dọn dẹp không sai biệt lắm, lại qua một tháng nữa thì những cái hồn thể ở cả đại lục đều có thể bị tiêu diệt xong rồi. Ta cũng nhận được tin tức từ chỗ Phụng Ngôn, hắn không có sao cả, đã mang theo người của Phái Thanh Vũ về phái dọn dẹp tàn cục rồi.
"
"Phụng Ngôn chân quân không sao, thật là tốt quá!
" Cố Thanh Âm thật sự thực vui vẻ.
"Đúng vậy, Thanh Âm. Cha ngươi đã không có sao rồi, ngươi cũng đừng lo lắng nữa, còn có con của ngươi với Lam Chi, ta đã đưa tin cho lão tổ, vậy thì cũng sẽ không có vấn đề gì nữa.
" Từ chưởng môn uống một ngụm linh trà, "Ta đã trao đổi thông tin với Phụng Ngôn, nói là chờ 3 tháng sau, liền chuẩn bị lễ thành hôn cho ngươi với Lam Chi.
"
"Cái gì???" Cố Thanh Âm khiếp sợ nhìn Từ chưởng môn.
"Ta biết ngươi là cô nương, da mặt mỏng. Nhưng mà cha mẹ đều không ở nơi này, ta liền nói trước với ngươi. Ngươi yên tâm, ta cũng đã truyền tin cho Chu chưởng lão rồi, còn có Phượng lão tổ bọn họ, ta đều báo tin, đến lúc đó mời bọn họ cùng nhau đến tham dự.
"
Cố Thanh Âm chỉ nghĩ chết quách đi cho rồi thôi!
*********************************