3 ngày sau, bên kia yêu thú truyền đến tin tức, bọn họ muốn các đại tông môn đưa ra 8000 tu sĩ cùng 8 triệu người thường, tới làm hiến tế, xây dựng lại con đường thông thiên.
Lúc Cố Thanh Âm biết được tin tức này, chỉ cảm thấy mặt của đám yêu thú này rốt cuộc là dầy cỡ nào mà cảm thấy các tông môn lớn sẽ đồng ý với bọn họ.
Dù cho là khai chiến, bên bọn họ cũng có phần thắng lớn hơn.
Nhưng mà kính Bách Ẩn nghe xong Cố Thanh Âm nói, liền khinh thường mà nhìn lại: "Ngươi có phải là bị ngu hay không a, nếu mà không có lợi thế, thì sao những cái Yêu Vương đó sẽ nói như vậy chứ?"
"Ý của ngươi là, bọn họ còn có đòn chí mạng nữa sao?"
"Đương nhiên.
" Kính Bách Ẩn thật sâu mà thở dài một hơi, "Ngươi còn nhớ rõ cái tế đàn kia không?"
"Có nhớ, tế đàn đó làm sao vậy?" Cố Thanh Âm đột nhiên nhớ tới, Ngọc Giao Vương có từng nhắc qua cái này với nàng, cái tế đàn kia có tác dụng lớn.
Kính Bách Ẩn nhìn thấy Trứng Trứng không động đậy, tưởng rằng nó đã ngủ rồi, ngay lập tức bay đến bên cạnh Trứng Trứng, thật cẩn thận mà đến sát gần nó.
Cố Thanh Âm liền một phen bắt kính Bách Ẩn về, lại hỏi: 'Tế đàn đó làm sao cơ?"
Phía dưới tế đàn phong ấn rất nhiều yêu thú thời viễn cổ, nếu bọn nó bị thả ra, vậy thì hậu quả...
.
.
. không phải ngươi có thể dự tính ra được đâu.
" Kính Bách Ẩn lại thở dài, "Haiz, Phượng tử của chúng ta sao mệnh lại khổ như vậy chứ, ngươi nhìn xem đám yêu thú này sao lại như vậy được chứ!
"
Cố Thanh Âm nhìn kính Bách Ẩn lải nhải mà rơi vào trầm tư.
Cốt truyện này.
.
.
.
.
.
. đã hoàn toàn khác với cốt truyện quyển sách 《Tiên đồ chi lộ》 rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vào ban đêm, Từ Lam Chi đột nhiên đi từ bên ngoài vào, Cố Thanh Âm đang chơi với Trứng Trứng ở trên giường bị làm cho hoảng sợ.
"Sao ngươi đã trở lại rồi vậy?" Cố Thanh Âm hơi trố mắt, đột nhiên hỏi.
"Ta tới đón nàng đi Tinh Túc Môn.
" Từ Lam Chi lập tức đi tới bên cạnh Cố Thanh Âm, lải nhải nói: "Nội gián ở Phái Thanh Vu đã bị tra ra rồi, nhưng mà cũng không biết có còn người làm loạn nữa hay không, Phụng Ngôn chân quân bị yêu thú bắt đi, hiên tại Phái Thanh Vũ thực sự không phải là nơi an toàn.
"
Từ Lam Chi vừa nói vừa kéo chăn của Cố Thanh Âm.
Mới vừa kéo ra, Từ Lam Chi liền hơi trố mắt, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm linh chi nhanh chóng đắp lại chăn cho Cố Thanh Âm, hắn còn ngại không đủ, đem chăn đắp kín mít.
"Nàng, nàng mặc cái gì vậy hả?!
" Giọng của Từ Lam Chi có hơi hoảng loạn, hắn quay lưng về phía Cố thanh Âm, hiện tại Cố Thanh Âm cũng không có thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Này thì có gì mà làm ầm ĩ lên vậy!
Còn không phải là áo ngắn với quần đùi sao? Phản ứng này của Từ Lam Chi làm Cố Thanh Âm còn tưởng rằng chính mình đang không mặc quần áo đấy!
Cố Thanh Âm nghi hoặc nhìn bóng dáng của Từ Lam Chi, lại từ trong chăn chui ra, bên trong chăn có Trứng Trứng, vẫn luôn ở trong chăn thật sự là quá nóng.
Hiên tại Trứng Trứng đã có thể khống chế tốt độ ấm của mình để không làm bỏng người khác rồi, nhưng mà nó vẫn là giống như một quả cầu lửa vậy, Cố Thanh Âm thật sự là không thể chịu đựng nằm trong một ổ chăn với Trứng Trứng mà mặc áo dài quần dài được.
"Ngươi quay lại đây, Từ đạo hữu.
" Cố Thanh Âm đem Trứng Trứng từ sâu trong ổ chăn lôi ra ngoài, đặt ở một bên.
"Nàng mặc quần áo vào trước đi đã.
" Giọng nói của Từ Lam Chi tương đối là nghiêm túc.
Cố Thanh Âm cảm thấy hệ thống cảm nhiệt của Từ Lam Chi đã bị hỏng rồi, hắn không có cảm thấy trong gian phòng này rất nóng hay sao?
Vừa nãy nếu không phải Trứng Trứng cứ nhất quyết đòi đắp chăn, cho Cố Thanh Âm xem mấy quả nội đan của nó, thì Cố Thanh Âm thật sự sẽ không đắp chăn lên đâu.
Cố Thanh Âm đơn giản đem chăn xốc qua một bên, "Từ đạo hữu, ta cũng đâu phải là không mặc quần áo đâu, ngươi có cần thiết phải phản ứng như vậy không? Ngươi ta không phải là cũng đã nhìn thấy qua rồi sao?!
"
Nếu Cố Thanh Âm có thể nhìn thấy sắc mặt hiện tại của Từ Lam Chi, liền nhất định sẽ phát hiện sắc mặt của hắn biến đổi có bao nhiêu xuất sắc.
"Cái này không giống nhau!
" Từ Lam Chi khàn giọng quát: "Nàng mau mặc quần áo vào cho ta!
!
!
"
"Được rồi.
" Cố Thanh Âm thấy Từ Lam Chi kiên trì như vậy, liền tìm một bộ sa y lấy ra thay, sau đó nói với Từ Lam Chi: "Được rồi, Từ đạo hữu, ta đã thay xong rồi.
"
Từ Lam Chi thở dài một hơi, sau đó quay đầu lại.
.
.
.
.
.
Vừa quay đầu ra, Từ Lam Chi nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu trở lại!
Hắn quát: "Nàng lại đổi cái bộ quần áo gì đây?!
"
"Cung phục của Cực Nhạc Cung a!
" Cố Thanh Âm buồn bực hỏi, "Ngươi ở bên ngoài gặp được đệ tử của Cực Nhạc Cung, khẳng định là có không ít người đã mặc cái này rồi đi. Cũng đâu phải là ngươi chưa thấy qua bao giờ đâu!
"
Cố Thanh Âm thật sự không tin Từ Lam Chi chưa thấy qua cái này bao giờ.
Những đệ tử yêu thích song tu, đều thích mặc cái loại cung phục sa mỏng như thế này, không có gì khác, chính là phương tiện mà thôi.
Nhưng mà Cố Thanh Âm cảm thấy chất lượng của bộ cung phục này không được tốt cho lắm, nếu mà đánh lộn với người khác thì khẳng định là mới đánh vài cái là hỏng.
Cơ hồ loại váy sa mỏng này đẹp nhưng không có sử dụng được.
"Ta chưa có để ý bao giờ.
" Từ Lam Chi rầu rĩ lên tiếng.
"Thôi được rồi, nếu ngươi cảm thấy nói chuyện như vậy với cũng khá tốt, thì chúng ta cứ như vậy mà nói chuyện đi.
" Cố Thanh Âm cảm thấy không thể quá bắt ép Từ Lam Chi, dù sao thì hắn cũng là kiểu đàn ông tu chân "bảo thủ" mà.
"Ta muốn mang nàng đến Tinh Túc Môn, nàng mặc quần áo tử tế, thu thập đồ vật một chút đi rồi chúng ta liền xuất phát.
" Từ Lam Chi đưa lưng về phía Cố Thanh Âm nói.
Cố Thanh Âm lại nghĩ tới: "Không được, ta phải về Cực Nhạc Cung. Sư phụ ta với sư huynh bọn họ đều ở đó.
"
"Cực Nhạc cung đã người không nhà trống, nàng có trở về tìm thì cũng không thấy bọn họ đâu.
"
Cố Thanh Âm chậm rãi đánh cái dấu hỏi chấm ở trong đầu: ".
.
.
.
.
.
.
Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ta.
.
.
.
.
.
" Từ Lam Chi thở dài một hơi, "Ý của ta là, trận pháp Hộ sơn của Cực Nhạc cung đã xưa cũ không chịu được, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Cực Nhạc Cung khẳng định là không chịu được một kích. Cho nên trong vòng 3 ngày người của Cực Nhạc Cung đã đi đến các môn phái khác, có ở Tinh Túc Môn, có ở Vô Hạn Tông, có người còn lập tức ở rể ở Phượng tộc.
.
.
.
. Dù sao thì, người ở khắp nơi, nàng không cần phải lo lắng đâu.
"
Bọn họ.
.
.
.
. vì sao lại thuần thục như vậy chứ?
Hơn nữa, vì sao sư phụ bọn họ đều không có một người truyền âm nói một chút xem họ ở nơi nào vậy chứ?
Cố Thanh Âm đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng hỏi: "Vậy thì sư phụ ta đâu?"
"Lúc ta đi thì được biết là Chu trưởng lão đã rời đi rồi, nàng yên tâm, Chu trưởng lão khẳng định là đã có nơi để đi, cái này nàng không cần phải lo đâu.
"
"Haiz, thật ra sư phụ ta chạy cũng tương đối mau.
" Cố Thanh Âm cúi đầu đem mấy viên nội đan của Trứng Trứng ném vào trong túi Càn Khôn của mình, sau đó nói với Từ Lam Chi: "Nơi này đã không có gì để thu thập cả, đem theo mấy cái đồ chơi mà Trứng Trứng thích chơi là được rồi, chờ ta một chút, lập tức là xong ngay.
"
Cố Thanh Âm nói xong liền đứng lên, bắt đầu tìm mấy món đồ chơi bị Trứng Trứng ném loạn khắp nhà.
Trứng Trứng còn đứng ở một bên "Pi pi" mà chỉ huy nàng.
Cũng chỉ trong chốc lát, Cố Thanh Âm liền đi tới bên cạnh Từ Lam Chi, Từ Lam Chi hoảng loạn nhìn thoáng qua, lại vội vàng quay người đi.
"Được rồi, ta đã thu thập xong rồi, chúng ta đi thôi.
" Cố Thanh Âm sờ sờ vỏ trứng.
Kính Bách Ẩn bởi vì luôn là muốn liếm vỏ của Trứng Trứng, đã sớm bị Cố Thanh Âm canh giữ nhét vào trong túi Càn Khôn.
"Nàng, nàng có thể thay bộ quần áo khác được hay không?" Do dự một chút, Từ Lam Chi hỏi.
"Được.
" Cố Thanh Âm rất sảng khoái mà đồng ý rồi, nàng lưu loát thay một bộ quần áo luyện công màu trắng, sau đó đi tới bên cạnh Từ Lam Chi, đem Trứng Trứng đưa cho Từ Lam Chi.
"Vậy ngươi giúp ta mang theo Trứng Trứng đi, nếu cách con bé gần quá thì ta sẽ toát mồ hôi.
"
"Được.
"
Trứng Trứng cảm nhận được mùi hương quen thuộc, "Pi pi" mà nhảy loạn trên tay Từ Lam Chi.
Bọn họ vừa ra khỏi phủ, liền cảm giác được không quá thích hợp.
Hình như trong không khí tràn ngập một tầng sương đen, làm cho trời đêm càng là tăng thêm một tầng tối tăm.
"Từ Lam Chi.
.
.
.
.
.
. này.
.
.
.
.
" Lúc này Cố Thanh Âm cảm giác tim mình đập cực kì lợi hại, nàng cứ cảm thấy không quá thích hợp, nhưng mà không thích hợp ở chỗ nào thì không thể nói ra được.
Từ Lam Chi vội vàng cầm lấy tay của Cố Thanh Âm, lạnh lùng nói: "Lúc ta tới không phải là như vậy!
!
"
"Cho nên bây giờ.
.
.
.
.
.
"
Cố Thanh Âm còn không có nói xong, liền thấy được một người đàn ông ở giữa không trung hình như đang bị cái gì đó truy cắn. Chờ đến khi đến gần hơn, lúc này Cố Thanh Âm mới nhìn rõ, "Thứ" đang truy cắn người đàn ông kia là một ít sương mù hình thành thành hình dạng của yêu thú.
Từ Lam Chi rút kiếm dùng kiếm khí đánh bay mấy cái sương mù này, mà người đàn ông kia rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa, từ giữa không trung rơi xuống trước mặt của 2 người bọn họ.
Người đàn ông này mặc quần áo người hầu của Phái Thanh Vũ, Từ Lam Chi vội vàng nâng hắn dậy, "Vu Ứng, ngươi làm sao vậy?!
"
Vu Ứng ngẩng đầu lên, trên mặt đất loang lổ đều vết máu, mặt hắn đã không nhìn rõ hình dạng, bị cắn ra vài cái lỗ thủng, "Lam Chi, là ngươi a!
"
"Ngươi kiên trì một chút, ở chỗ ta có Hồi Xuân đan, chờ chút ta liền mang ngươi đi xem y tu.
" Từ Lam Chi cuống quít tìm kiếm đan dược từ trong túi Càn Khôn.
Cố Thanh Âm vội vàng đưa Hồi Xuân đan qua.
Vu Ứng có sức mà không có lực nói: "Không cần, bị thứ này cắn phải, thần tiên cũng không thể cứu được. Trách ta, trách ta.
.
.
.
.
. đáng nhẽ ta không nên tin tưởng cái tên súc sinh kia, còn hại 2 người sư đệ sư muội của ta!
"
Hắn nhỏ giọng khóc nức nở.
"Vu Ứng!
" Từ Lam Chi không dám động, hắn phát hiện trên tay, trên quần áo của mình dính đầy vết máu.
"Lam Chi, ngươi phải nhớ kỹ, Hứa Phong Lăng không phải là cái thứ tốt! Nếu có một ngày.
.
.
.
.
. có một ngày, ngươi gặp được hắn, nhất định phải giết hắn, nhất định! Nhớ rõ nói cho Phụng Ngôn sư thúc cùng Diễn Chi, hắn.
.
.
.
.
. hắn.
.
.
.
"
Vu Ứng còn không có nói xong, liền tắt thở.
Cả người hắn máu me be bét, có thể chống được đến bây giờ đã xem như là kỳ tích.
Từ Lam Chi dùng tay khép lại đôi mắt của Vu Ứng, đem hắn đặt ở trên mặt đất.
Hắn quay đầu lại nhìn nhìn Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm đi tới bên cạnh Từ Lam Chi, dùng khắn tay giúp Từ Lam Chi lau khô vết máu trên tay của hắn.
"Vu Ứng đã chết rồi.
" Từ Lam Chi lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, hơn nữa hắn còn nói, là do Hứa Phong Lăng hại chết hắn.
" Cố Thanh Âm nhớ rõ, cái người Hứa Phong Lăng này chính là một trong những lam nhan tri kỷ ở Phái Thanh Vũ của Bùi Ngọc Nhi.
Hắn với trong nguyên tác miêu tả khác nhau rất lớn trong nguyên tác hắn là một kiếm hiệp vì tình mà khốn khổ, giờ phút này hắn lại là người người gặp người ghét rác rưởi.
Tưởng tượng đến trong nguyên tác miêu tả hắn nghĩa hiệp, hiện tại Cố Thanh Âm đều cảm thấy buồn nôn.
"Hứa Phong Lăng không phải là đã bị nhốt vào tù rồi sao? Sao hắn có thể.
.
.
.
.
" Từ Lam Chi cúi đầu nhìn vết máu còn lưu lại trên tay của mình, đột nhiên không biết phải nói cái gì mới được.
"Tốt nhất để lợi dụng, chính là lòng tốt của huynh đệ đồng môn.
" Cố Thanh Âm nhìn nhìn thi thể của Vu Ứng, nàng nghĩ, Vu Ứng hẳn là chết không nhắm mắt, nghe hắn vừa mới nói, còn có 2 người sư đệ muội đồng môn chết nữa. Thời khắc kia, hắn hẳn là hối hận biết bao nhiêu.
"Hứa Phong Lăng, sao hắn lại biến thành như vậy?!
" Từ Lam Chi thở hổn hển, biểu tình có chút không ổn định.
Cố Thanh Âm biết, Hứa Phong Lăng nhất định là người giỏi về ngụy trang, Vu Ứng tin tưởng hắn, trước khi có truyện của Vu Ứng xảy ra, chỉ sợ là Từ Lam Chi còn ôm một tia hy vọng đối với hắn, cho rằng hắn chỉ là nhất thời bị Bùi Ngọc Nhi lừa bịp.
Cố Thanh Âm nhìn nhìn sương đen, sợ Từ Lam Chi đột nhiên chạy ra, nàng vội vàng ôm lấy Từ Lam Chi từ đằng sau lưng, nói: "Ngươi còn có thể tin tưởng ta.
"
***********************************
Đừng hỏi vì sao chưa đổi cách xưng hô của nữ chính với nam chính luôn, sắp rồi, chờ đợi là hạnh phúc đi.
Tết Trung Thu rước đèn đi chơi, em rước đèn đi khắp góc nhà. Chương này dành tặng cho các tiên nữ ở nhà phá cỗ giống dịch giả, chúc mọi người có một cái tết Trung thu vui vẻ nha. Love you guys >3<