Cố Thanh Âm: "...
.
.
.
" Nàng không có muốn gà yêu a!
!
!
Dục duỗi tay ném đi, liền vứt Xích gà 3 đuôi vào tẩm điện của Cố Thanh Âm.
"Ta đi đây.
" Sau đó hắn hỏa tốc rời đi.
Xích gà 3 đuôi thật sự chỉ là một con gà yêu. Lúc hắn bị vứt vào còn phát ra một tiếng kêu thê lương kéo dài. Ồn ào đến nỗi Cố Thanh Âm đều phải che cả lỗ tai lại.
Nó có 3 cái đuôi rất dài, mỗi một cái đuôi đều có những cọng lông hoa mỹ tỏa sáng, có màu sắc ảo diệu. Cả người hắn thì lại đỏ bừng, thoạt nhìn như là một con gà tây.
Hắn do dự trong chốc lát, vẫn là run run rẩy rẩy đứng lên, sau đó dựng thẳng cái đuôi đi tới đi lui trước mặt Cố Thanh Âm.
"Ngươi làm gì đấy?" Cố Thanh Âm khó hiểu hỏi.
Xích gà 3 đuôi hơi do dự, hắn run rẩy một chút lông đuôi của mình, xoay người liền biến ảo thành bộ dáng của một người đàn ông.
Người đàn ông này có cái cổ thon dài, có tóc đỏ phết đất, cả người trần trụi.
"Biến trở về đi!
"
Còn không có chờ Cố Thanh Âm nói chuyện, 2 người đàn ông ở bên cạnh trăm miệng một lời nói.
Xích gà 3 đuôi bị 2 người bọn họ làm cho kinh sợ, sau đó xám xịt mà biến trở về nguyên hình nằm trên mặt đất, ngốc ngốc nhìn bọn họ.
Này chắc không phải là ngốc gà đi?!
Cố Thanh Âm cảm thấy khó chịu, nàng gọi Giao Phất đến.
Sau khi Giao Phất tiền vào vẫn luôn cúi đầu, nàng hỏi: "Công chúa, còn có chuyện gì sao?"
Cố Thanh Âm chỉ chỉ Xích gà 3 đuôi trên mặt đất, nói: "Giao phất, đưa hắn chở về đi.
"
"Cái này.
.
.
.
.
.
" Giao Phất có hơi khó xử, "Cái này không phải là công chúa muốn sao?"
Lời vừa nói ra, Từ Lam Chi với Hàn Dịch Phong đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
"Ta muốn gà yêu khi nào chứ? Đó là vừa nãy cha ta muốn mà!
" Cố Thanh Âm khó thở nói.
"Nhưng mà.
.
.
.
.
.
.
"
"Nhưng mà cái gì? Nếu ngươi không đưa hắn trở về, vậy thì ngươi nuôi hắn đi!
" Tuy rằng vừa mới chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, nhưng mà hình như Cố Thanh Âm thấy được bộ dạng của Xích gà 3 đuôi cũng không tệ lắm đâu.
"Vậy thuộc hạ liền đem nó tiễn đi!
" Giao Phất vội vàng nói.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chờ sau khi Giao Phất đem Xích gà 3 đuôi đi, không khí trong tẩm điện cũng không có trở nên tốt hơn.
Cố Thanh Âm ngồi ở trên giường, cảm giác tầm mắt ở cả 2 bên trái phải, nàng hận không thể lập tức trốn đi, hiện tại lại có chút hối hận, vừa nãy khi Ngọc Giao Vương muốn mang 2 người bọn họ đi, vì cái gì nàng lại ngắn cản chứ?!
Đúng rồi, bởi vì muốn chạy trốn a!
Cố Thanh Âm dùng tay lau mồ hôi lạnh, giọng nói không thoải mái nói: "Từ đạo hữu, Hàn đạo hữu, các ngươi vào bằng cách nào vậy?"
"Bí pháp.
" Từ Lam Chi nói.
"Bí pháp gì?" Cố Thanh Âm hỏi.
"Không thể nói.
" Hàn Dịch Phong ở một bên nói.
Cố Thanh Âm: ".
.
.
.
.
.
" Thôi được rồi.
"Nếu như vậy thì chúng ta có thể dùng bí pháp này để ra ngoài không?" Cố Thanh Âm chờ mong hỏi.
2 người đều im lặng.
"Sao các ngươi không nói lời nào thế?"
"Còn nói cái gì nữa? Nếu hiện tại mà có thể đi ra ngoài, thì 2 người bọn họ có thể im lặng được sao? Phỏng chừng là có gì đó sử dụng hạn chế lại.
" Bách Lý Mặc thình lình tiếp lời.
Hiện tại 2 chân hắn mở ra, một chân đạp lên trên ghế. Nếu là hình tượng trước kia của hắn thì còn có thể nhìn ra vài phần cảm giác phóng đãng không kiềm chế, nhưng mà với bộ dạng như Hà Đồng hiện tại của hắn. Làm cho người ta có một loại cảm giác buồn cười.
"Bách lý đạo hữu, đầu của ngươi.
.
.
.
.
.
" Lúc này Từ Lam Chi với Hàn Dịch Phong mới dịch chuyển ánh mắt đặt ở trên đầu Bách Lý Mặc.
Vừa nãy bọn họ cũng không để ý đầu của Bách Lý Mặc trở nên rộng thoáng như vậy.
Bách Lý Mặc hơi sửng sốt, ngay sau đó nói: "Lúc ở đấu thú trường bị thương, chờ đến khi trở về thì tự nhiên tốt hơn thôi.
"
"Thì ra là thế.
" Từ Lam Chi cùng Hàn Dịch Phong đều yên lặng dịch chyển đôi mắt, 2 người bọn họ đều không phải người thích dò hỏi tới cùng.
"Muốn đi ra ngoài thì có thể, nhưng lại phải chờ thêm 3 tháng nữa.
" Lúc này, Từ Lam Chi đột nhiên trả lời vấn đề vừa rồi của Cố Thanh Âm.
"Còn phải chờ 3 tháng nữa sao?!
" Cố Thanh Âm kinh hãi nói.
Nàng yên lặng tính tình ngày tháng, nếu là 3 tháng nữa thì đứa nhỏ trong bụng nàng cùng không sai biệt lắm phải sinh ra rồi.
Chờ đã, có lẽ không tới 3 tháng liền sinh rồi?!
"Đúng vậy.
" Hàn Dịch Phong yên lặng gật gật đầu.
Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói: "Vậy thì phải làm sao bây giờ a?"
"Cái gì làm sao bây giờ?" Bách Lý Mặc ở một bên lạnh lùng nói, "Ngọc Giao Vương kia không phải là cha ruột của ngươi sao? Ngươi vội ra đi ra ngoài như vậy làm gì?"
Cố Thanh Âm: ".
.
.
.
.
.
"
Thấy Cố Thanh Âm không lên tiếng, Bách Lý Mặc càng hăng hái, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Thế nào? Ngươi sợ ngươi sinh một quả trứng khác biệt, làm Ngọc Giao Vương phát hiện ngươi không phải là con gái ruột của hắn sao?"
Cố Thanh Âm: ".
.
.
.
.
???" Nếu không phải Cố Thanh Âm biết trong khoảng thời gian này Bách Lý Mặc vẫn luôn ở trong đấu thú trường, thì nàng đều hoài nghi người này vẫn luôn giám thị nàng đấy.
"Ngươi câm miệng cho ta đi!
" Cố Thanh Âm cầm cái gối đầu ném qua, Bách Lý Mặc cũng không trốn, vững vàng mà tiếp được cái gối.
"Ngươi còn nói thêm một câu nữa thì ta liền nhổ sạch cái đầu của ngươi đó!
" Cố Thanh Âm uy hiếp nói.
"Hừ!
" Bách Lý Mặc xoay người không nói.
Cố Thanh Âm ngồi khoanh chân ở trên giường, sau đó nàng nghĩ tới một cái vấn đề nghiêm trọng, nàng giương mắt nhìn Từ Lam Chi với Hàn Dịch Phong nói: "Cái kia.
.
.
.
.
. 2 vị đạo hữu, hay là buổi tối hôm nay 2 người các ngươi ngủ chung đi, ta đi điện khác ngủ?"
Nghe vậy, Từ Lam Chi với Hàn Dịch Phong yên lặng liếc nhìn nhau một cái, sau đó đều quay đầu đi, "Không cần, ngươi ngủ đi, 2 người chúng ta không cần.
"
Bọn họ đều nói như thế, nhưng mà Cố Thanh Âm sao có thể không biết xẩu hổ như thế đâu? 2 người bọn họ đều bị thương, nàng đứng dậy, đem Từ Lam Chi với Hàn Dịch Phong đều ấn ở trên giường, nghiêm túc nói: "2 người các ngươi ngủ ở chỗ này đi, ta đi chỗ khác ngủ.
"
"Ta thì sao?" Bách Lý Mặc ở một bên hỏi.
Cái tên cộc lốc này sao còn dám nói chuyện chứ?!
Cố Thanh Âm lạnh lùng nói ra: "Chỗ nào mát mẻ thì ngươi ở đó đi!
"
Bách Lý Mặc tức giận bất bình mà chất vấn nói: "Ngươi thật là một người phụ nữ ham hư vinh!
"
"Cái quái gì cơ? Ngưoi lại nói thử một lần nữa xem nào?" Cố Thanh Âm cảm thấy nàng nhẫn nhịn sắp tới giới hạn.
"Vừa nãy không phải ngươi nói ngươi thích bịa đặt chuyện phong lưu của ngươi với một số nam tu ưu tú cho các đồng môn sư tỷ muội nghe sao, chẳng lẽ ngươi không có bịa đặt về ta sao?" Giọng nói Bách Lý Mặc có chút tực giận nói.
Cố Thanh Âm: ".
.
.
.
.
.
???" Nàng thật đúng là không có bịa đặt bao giờ a!
"Chẳng qua hiện tại ta có chút cô đơn, ngươi liền đối đãi khác biệt, ngươi cùng với những nữ tu ham hư vinh kia có gì khác nhau đâu chứ?" Bách Lý Mặc càng nghĩ càng bất bình tức giận.
"Đầu óc ngươi có bệnh sao? Là Thẩm Diễn Chỉ không đủ đẹp? Là Vô Dục không đủ cấm dục? Hàn Dịch Phong không đủ đen? Hay là Từ Lam Chi không đủ to sao? Ta bịa đặt tai tiếng cùng ngươi làm gì?" Cố Thanh Âm tức muốn hộc máu nói. "Hơn nữa ta nghe nói ở bên cạnh công tử thế gia các ngươi đều có trên dưới một trăm cái tiểu thiếp, ta còn nghi ngờ ngươi bị thận hư đấy, đầu óc ta đâu có bệnh đâu mà bịa đặt tai tiếng với ngươi chứ?"
"Từ từ - -"
2 người Từ Lam Chi với Hàn Dịch Phong từng người đè lại bả vai của Cố Thanh Âm.
Ánh mắt của bọn họ mang theo tìm tòi nghiên cứu, làm Cố Thanh Âm bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
"Là ta không đủ to?" Từ Lam Chi nói.
"Là ta không đủ đen?" Hàn Dịch Phong nói.
2 người bọn họ trăm miệng một lời nói: "Lời này của ngươi có ý gì đây?"
Ánh mắt Cố Thanh Âm né tránh, nàng ấp a ấp úng nói: "Ý ta là.
.
.
.
.
. chính là.
.
.
.
.
.
. thật ra ta cũng không biết có ý gì đâu, ngươi cứ coi như ta đang nói linh tinh đi!
"
Cố Thanh Âm quyết định không nhận tội!
Nàng nhanh chóng nằm ngã xuống giường, đắp lên cho mình cái chăn, rầu rĩ nói: "Từ lúc mang thai ta liền cảm giác trí nhớ của mình không bằng hồi trước, vừa mới nói cái gì ta cũng không có nhớ rõ nữa. Ta muốn ngủ rồi, 2 người các ngươi cứ tự nhiên đi.
"
Từ Lam Chi: ".
.
.
.
.
.
"
Hàn Dịch Phong: ".
.
.
.
.
.
.
"
Vốn dĩ Cố Thanh Âm tưởng rằng ở tại cái loại không khí này nàng sẽ không ngủ được, nhưng mà không biết có phải mấy ngày nay mình ăn ngon uống tốt hay không, tinh thần thần lỏng, nàng nằm ở trong chăn một lát liền ngủ rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong mơ, nàng đã trải qua rất nhiều thời gian.
Có nguyên bản cốt truyện của quyển sách 《 Tiên đồ chi lộ 》 này, nàng mơ thấy chính mình đã chết, cũng có vài ngày trước khi mọi chuyện phát sinh.
Quá nhiều quá nhiều, nhiều đến nỗi làm Cố Thanh Âm không biết có phải nàng đang trong mơ hay không.
Chờ tới khi nàng mở mắt ra, trong giây lát nhìn thấy 5 khuôn mặt, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
Cố Thanh Âm ôm chăn run run rẩy rẩy nhìn bọn họ, nghi ngờ bản thân vẫn còn đang nằm mơ.
"Các ngươi.
.
.
.
.
.
. sao 5 người các ngươi đều ở đây vậy?" Cố Thanh Âm hung hăng véo chính mình một cái, phát hiện không phải đang nằm mơ thì càng nghi hoặc.
5 người đều nhìn về phía này.
"Ngươi ngủ rất lâu rồi.
" Vô Dục là người đầu tiên mở miệng nói.
"Bao lâu?"
"10 ngày.
" Hàn Dịch Phong nói.
Lúc này Cố Thanh Âm mới yên lòng, nàng còn tưởng là mình ngủ mấy tháng đâu.
"Vậy thì cũng không lâu a, biểu tình này của các ngươi là sao đây? Người mang thai vốn dĩ liền ngủ khá lâu mà.
"
"Bởi vì ngươi vừa ngủ vừa nói mớ, Giao Phất còn tưởng rằng ngươi trúng chú pháp của ai, chuyện này còn làm kinh động đến Ngọc Giao Vương, nhưng Ngọc Giao Vương mời y tu đến xem cho ngươi, cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường.
" Thẩm Diễn Chỉ chậm rãi mở miệng, "Ngươi chỉ là đứt quãng nói mớ thôi.
"
"Ta nói cái gì?" Cố Thanh Âm có chút tò mò hỏi.
Từ Lam Chi mặt mang khác thường nhìn Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm nhận ra ánh nhìn của hắn, nàng đúng lý hợp tình hỏi: "Ngươi nhìn cái gì? Trên mặt ta có nước miếng sao?"
"Đồng nhan chim khổng lồ là có ý gì?(* ý là mặt phụ huynh mà body khổng lồ )" Từ Lam Chi nghiêm túc hỏi.
Cố Thanh Âm: ".
.
.
.
.
.
"
Vốn dĩ nàng đang đúng lý hợp tình trong nháy mắt liền trở nên ăn nói thấp hèn, nàng lẩm bẩm nói: "Ta có nói cái này ư?"
"Không chỉ như vậy, ngươi còn nói tới vài lần, lại còn cười ra tiếng nữa.
.
.
.
.
" Thẩm Diễn Chỉ ở một bên yên lặng nói.
Không thể nào?!
Cố Thanh Âm nghĩ thầm chẳng lẽ nàng đói kém như vậy sao? Tuy rằng nàng nhớ rõ trong mơ nàng có thấy cảnh tượng này, nhưng mà không đến mức nói rất nhiều lần lại còn cười ra tiếng đi?
"Ta còn nói cái gì nữa không?" Cố Thanh Âm muốn đánh mất cái ý niệm này.
"Thứ gì thật lớn thật đen.
.
.
.
.
.
.
" Hàn Dịch Phong bổ sung nói.
Cố Thanh Âm thật sự muốn cho chính mình 2 cái bàn tay, làm chính mình miệng tiện, sớm biết vậy mới nãy không hỏi có phải tốt không!
"Còn có cái gì đó rất mềm, làm ngươi không thể hô hấp được?" Thẩm Diễn chỉ cũng đột nhiên lên tiếng.
Cố Thanh Âm cúi đầu, yên lặng không lên tiếng bắt đầu cắn móng tay.
"Ngươi còn nói nốt ruồi của ta rất đẹp, thực tươi đẹp.
" Vô Dục cũng mở miệng.
Lần này Cố Thanh Âm thật sự không lên tiếng, nàng an tĩnh như gà. Nhưng mà nội tậm lại gió nổi mây phun, nàng thật sự đói kém như vậy sao? Tất cả mọi người đều mơ hết tới một lượt?!
"Ngươi chột dạ cái gì?!
" Từ lam Chi kéo cái chăn của Cố Thanh Âm ra, làm cho Cố Thanh Âm hướng chỗ hắn gần hơn một ít.
"Ai u, bụng ta đau quá, hình như đứa bé đá ta!
" Cố Thanh Âm không nghĩ đối mặt với cục diện như vậy, làm bộ ghé vào trên giường.
Mấy người đàn ông nháy mắt hoảng sợ, chân tay luống cuống hỏi nàng rốt cuộc là đau ở chỗ nào.
Đang lúc Cố Thanh Âm tưởng rằng mưu kế của mình thực hiện đươc thì, Bách Lý Mặc lạnh lùng nói: "Trứng cũng sẽ đá người sao?"
******************************
Haiz, đầu óc của ta sao toàn là nội dung không thuần khiết thế này.
.
.
.
.
.
.
Ưu đãi: cứ cách 10 chương sẽ free 1 chương nha. Cảm ơn các độc giả đã theo dõi truyện Các nam thần đều tưởng trong bụng tôi là con của họ.