Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ

Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Mộng Nương
Trạng thái: Tạm Dừng
Lượt xem: 10,817
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Cố Thanh Âm: "...

.

.

.

.

"

Tên cẩu nam nhân này đang nói cái quái gì vậy?!

Nàng chuẩn bị xoay người đứng dậy đi phỉ nhổ Bách Lý Mặc, vừa xoay người nhìn thấy ánh mắt của Bách Lý Mặc, đột nhiên ý thức được lời nói vừa mới của Bách Lý Mặc là có ý gì.

Cố Thanh Âm trầm ngâm nửa ngày, nói: "Bách Lý đạo hữu nói đúng, có khả năng đứa nhỏ này không phải là của các ngươi.

"

Nghe vậy, mấy người đàn ông đều có biểu tình khác nhau.

Xem bộ dạng này của mấy người bọn họ, còn có bộ dạng đỏ lè hiện tại của Trứng. Cố Thanh Âm cảm thấy vẫn là nói rõ ràng vụ này là tốt nhất.

"Chúng ta đi đến phía Đông trước đi, nơi này gió lốc quá lớn, chờ lát nữa là sẽ bao phủ cả chỗ này đấy.

" Hàn Dịch Phong đánh gãy lời muốn nói của Cố Thanh Âm.

Mấy người bọn họ lại di chuyển từ phía Bắc sang địa giới phía Đông.

Sau khi phía Tây và phía Bắc đều bị hủy hoại, bọn họ không biết Yêu vương phía Đông có phải đã nhận thấy được cái gì hay không. Nhưng mà dù cho có nhận ra đi nữa, thì bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Cố Thanh Âm muốn lấy lại Trứng để sờ sờ, nhưng mà rõ ràng Trứng không thèm để ý tới nàng. Nó ngoan ngoãn nằm ở trên tay Từ Lam Chi, lung lay, thoạt nhìn bộ dáng có vẻ như là phi thường sung sướng vậy.

Thấy vậy Cố Thanh Âm chỉ có thể thu hồi tay về.

"Cố Thanh Âm, ngươi không tính giải thích cái gì hay sao?" Sau khi xuống đến nơi thì Bách Lý Mặc liền bắt đầu chất vấn Cố Thanh Âm.

Cách hắn nói rất là gợi đòn, Cố Thanh Âm còn không có kịp nói chuyện, liền nghe thấy Từ Lam Chi không vui nói: "Bách Lý Mặc, ngươi có gì thì nói thẳng luôn đi, đừng có quanh co lòng vòng.

"

"Hừ!

" Bách Lý Mặc hừ lạnh một tiếng, hắn đĩnh đạc ngồi xuống, "Mấy người các ngươi đều bị nàng ta hạ thuốc mê hồn rồi hay sao? Như thế nào đều nhất nhất nghe theo lời của nàng ta nói thế? Mấy người các ngươi có nhìn kỹ quả trứng mà nàng ta sinh hay không? Vốn dĩ nàng ta không sinh một đứa bé mà lại sinh một quả trứng cũng đã đủ kỳ lạ rồi. Hơn nữa.

.

.

.

. quả trứng lại có hình dạng như này, nó làm ra những việc như vậy, này là một quả trứng bình thường sao? Các ngươi 1 người 2 người đều cho rằng chính mình là cha ruột của quả trứng này? Quả trứng này vừa nhìn đã biết là kết quả của việc nàng ta sống tạm bợ với một nam yêu khác rồi!

"

Nghe vậy, Cố thanh Âm ghé mắt nhìn quả trứng, rơi vào trầm tư.

Nàng nghĩ, thật sự sẽ không phải để cho tên cẩu nam nhân Bách Lý Mặc này nói trúng rồi đấy chứ, cha ruột của quả trứng này thật là nam yêu khác sao?!

Dù sao thì chuyện lần đó, bọn họ đều mất trí nhớ.

Cho nên, rốt cuộc cha ruột của quả trứng này là ai - - vấn đề này thật sự là mờ mịt.

Thấy Cố Thanh Âm không nói lời nào, Bách lý Mặc liền càng hăng hái, hắn cười lạnh một tiếng, càng là chắc chắn biểu hiện hiện tại của Cố Thanh Âm chính là chột dạ.

"Ngươi nhìn xem nàng đều không nói gì, không phải là chột dạ thì là cái gì nữa? Cha ruột của quả trứng này còn không biết là con súc sinh nào đâu.

.

.

.

.

.

.

A!

"

Bách Lý Mặc vừa nói ra, liền phát ra một tiếng hét thảm.

Mọi người đều không có phản ứng lại, chờ tới lúc ý thức được, liền nhìn thấy Bách Lý Mặc đang bị Trứng đánh cho một trận.

Động tác của Trứng rất mau, cơ hồ là dùng mắt thường cũng không thể nhìn rõ quỹ đạo hành động của nó, cũng chỉ có thể thấy Bách Lý Mặc bị đánh cho ngã trái ngã phải, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Có lẽ là bởi vì cảnh tượng quá chấn kinh rồi, mấy người bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, đều không có tiến lên ngăn cản Trứng Trứng.

Vẫn là Cố Thanh Âm phản ứng lại đầu tiên, hô lớn với Trứng: "Thôi được rồi Trứng Trứng! Con quay về cho ta!

"

Còn đánh nữa là đánh chết người đó!

Đáng tiếc là Trứng Trứng không có nghe lời Cố Thanh Âm nói, vẫn là đánh Bách Lý Mặc tơi bời.

Cuối cùng là bọn họ đều tiến lên ngăn Trứng lại, lúc này Trứng mới bay trở về trên tay Từ Lam Chi.

Mà giờ phút này Bách Lý Mặc đã bị Trứng đánh thành một cái đầu heo, cả khuôn mặt đều sưng hết cả lên.

"Ngươi, ngươi.

.

.

.

.

" Bách Lý Mặc mồm miệng không nói rõ, vươn tay chỉ chỉ về phía Trứng.

Trứng cũng nhìn thấy được, nó lập tức liền từ trong tay Từ Lam Chi phập phềnh bay lên, làm ra một tư thế chuẩn bị tiến công.

Bách Lý Mặc lập tức liền rụt tay trở về, cúi đầu, coi như là chưa phát sinh chuyện gì cả.

Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Thanh Âm nhìn thấy bộ dáng thức thời như vậy của hắn.

Nhưng mà.

.

.

.

.

.

Nàng xoay người nhìn quả trứng này, nó lại trở về trên tay Từ Lam Chi chơi vui vẻ vô cùng.

Lúc này Cố Thanh Âm mới ý thức được rằng - - rốt cuộc nàng sinh ra cái quỷ gì đây?!

Nhưng mà cũng may, sau khi trải qua một đêm này, mọi người đều an tâm rất nhiều.

Sáng sớm ngày thứ 2, Trứng lại theo thường lệ không thấy đâu.

Trải qua sự việc 2 lần trước, Cố Thanh Âm bọn họ đều rất yên tâm đối với chuyện Trứng biến mất này.

Nhưng mà không biết có phải Trứng đã ăn thứ gì ở phía Bắc và phía Tây hay không, đã làm nó to hắn lên. Động tác cũng càng nhanh hơn, biến mất không đến 15 phút, Cố Thanh Âm mấy người liền phát hiện phía Đông đã bắt đầu sụp đổ.

Liền ở lúc quang cảnh xung quanh bắt đầu hủy diệt không lâu, Trứng đã bay trở về.

Nó chuẩn xác bay tới trên tay Hàn Dịch Phong.

Cố Thanh Âm ở một bên quan sát nó, phát hiện hoa văn tên vỏ trứng càng rực rỡ hơn. Như là một loại đồ đằng màu vàng hiện ra, hoa mỹ dị thường.

Rốt cuộc đây là quả trứng gì vậy a?!

Hơn nữa Cố Thanh Âm còn phát hiện, quả trứng này có thể nghe hiểu được lời của bọn họ nói, hơn nữa còn có thể phân rõ mỗi người bọn họ, ví dụ như ngày hôm qua Từ Lam Chi mang nó, hôm nay là Hàn Dịch Phong mang nó.

Nó đều không nhận sai.

Có đôi khi, Cố Thanh Âm nghĩ, nếu quả trứng này ấp ra thì sẽ là cái gì?

Cố Thanh Âm vừa nghĩ, vừa vội vàng cùng bọn họ đi về phía Nam.

"Ngươi nói xem, nếu nó đem 4 địa phương ở nơi này đều biến thành như vậy, chúng ta có thể trốn đi đâu đây?" Im lặng hồi lâu Bách Lý Mặc rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.

Hắn đứng ở chỗ cách Trứng xa nhất.

Vấn đề này hắn hỏi rất hay, thật ra Cố Thanh Âm cũng có câu hỏi như vậy, nếu Trứng đem nơi này đều biến thành như vậy, bọn họ có thể trốn đi đâu đây?

"Nếu nơi này đều biến thành như vậy, có lẽ là chúng ta có thể đi ra ngoài đó.

" Từ Lam Chi mở miệng nói.

Lời này của Từ Lam Chi nhưng thật ra lại làm cho bọn họ rơi vào trầm tư.

Lời hắn nói thật sự là cũng có lý, nếu nơi này là một cái bí cảnh, vậy thì khi bí cảnh sụp đổ, bọn họ tự nhiên là có thể ra ngoài.

Hy vọng là như thế đi.

Bọn họ đã đi tới phía Nam, có lẽ bởi vì 3 địa phương khác đều đã long trời lở đất, cho nên phía Nam cũng có không ít bão cát.

Bọn họ tìm một cái sơn động bỏ không tạm thời cư trú.

Cố Thanh Âm vừa mới ngồi xuống, Trứng liền ợ một tiếng "Cách"

Nó từ trong tay Hàn Dịch Phong bay đến trong tay Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm xoa xoa vỏ trứng cho nó, nó cảm thấy thoải mái, liền phát ra một tiếng rất nhẹ "Pi" một cái.

Cố Thanh Âm hơi trố mắt, nàng cảm thấy không chừng bên trong cái vỏ trứng nho nhỏ này có một con chim nho nhỏ?

So với gà yêu, Cố Thanh Âm cảm thấy chim yêu vẫn là có thể dễ tiếp thu hơn đó.

Biết đâu được.

.

.

.

.

. nó thật sự là trứng Chu Tước thì sao?

"Các ngươi có ai biết bộ dạng của trứng Chu Tước thế nào không?" Cố Thanh Âm đột nhiên hỏi.

Hàn Dịch Phong ngẩn đầu lên, "Ta biết.

"

"Thế nào? Có phải hay không giống bộ dạng của Trứng Trứng?" Cố Thanh Âm hơi có hứng thú hỏi.

Hàn Dịch Phong hơi trố mắt, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Âm, lấy ra một quyển sách đưa cho Cố Thanh Âm.

Trên sách viết là 《 Lịch sử Phượng tộc 》, Cố Thanh Âm khó hiểu nhìn Hàn Dịch Phong.

Hàn Dịch Phong mở sách ra, chỉ chỉ một tờ có tranh vẽ, "Đây là trứng Chu Tước.

"

Khác với những gì Cố Thanh Âm tưởng tượng về trứng Chu Tước, trứng Chu Tước không phải giống Trứng Trứng của nàng là màu đỏ. Mà là màu trắng lót nền, mặt trên hơi hơi có vết đốm màu xanh lè. Nhìn qua có chút khó coi, một chút đều không có rực rỡ như Trứng Trứng của nàng.

"Chu Tước không phải màu đỏ sao? Vì sao trứng lại là xanh lè?! Cố Thanh Âm có hơi khó hiểu hỏi.

"Không phải xanh lè, là màu xanh lá.

" Hàn Dịch Phong giải thích, hắn nhỏ giọng nói ở bên tai Cố Thanh Âm: "Trứng Chu Tước khẳng định không giống Trứng của chúng ta, lúc đầu ta cũng muốn nói cho ngươi, nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội để nói.

"

Haiz.

.

.

.

.

.

Sao lại thế này chứ?

Có lẽ trứng Chu Tước và nguyên hình của Chu Tước khác biệt quá lớn, Cố Thanh Âm lại bốc cháy lên hy vọng, hỏi: "Vậy bộ dạng của trứng Ngọc Giao thì sao?" Có phải giống bộ dạng của Trứng Trứng không?"

".

.

.

.

.

.

. Không phải.

" Thẩm Diễn chỉ mở miệng nói.

Hắn lấy ra một quyển 《 Phương pháp bảo dưỡng trứng Ngọc Giao 》từ trong túi Càn Khôn ra, quyển sách này viết rất đầy đủ, hơn nữa bên trong còn rất nhiều hình ảnh về trứng Ngọc Giao.

Trứng Ngọc Giao tương đối tròn, không giống như các trứng khác là hình bầu dục, mà chính là hình tròn. Một nửa trứng Ngọc Giao là màu tuyết trắng lót nền, một nửa còn lại là màu xanh biển rộng, cùng với Trứng của nàng không hề giống nhau.

Cố Thanh Âm sau khi xem xong thì buồn bực nâng Trứng hỏi: "Rốt cuộc thì con là cái gì vậy?"

"Pi!

"

Thôi được rồi, phỏng chừng chính Trứng cũng không biết nó là gì đâu, thật là làm khó nó mà.

"Hừ! Cha ruột của Trứng thật là chúng ta sao?" Bách Lý Mặc nhẫn nhịn, vẫn là không có nhịn được nói.

"Pi Pi?" Trứng di động hướng về phía Bách Lý Mặc, nháy mắt Bách Lý Mặc liền im miệng.

"Thật ra ta cảm thấy Bách Lý đạo hữu nói rất có lý, nói không chừng quả trứng này thật là không phải con của các ngươi.

" Cố Thanh Âm trầm ngâm trong chốc lát nói.

Nàng đem sự tình ngày hôm đó trong mật thất nói ra: "Ta cảm thấy cái động đó còn có chủ nhân, có lẽ chuyện ở trong mật thất còn có người thứ 6.

.

.

.

.

. hoặc là yêu? Cũng có thể là nhân yêu?"

Nghe vậy, mấy người đàn ông đều có sắc mặt khác nhau.

Từ Lam Chi nói đầu tiên: "Ta cảm thấy không quá có khả năng, đi vào bí cảnh Ngân La đều là đệ tử tinh anh của các môn phái, không có khả năng có yêu thú trà trộn vào. Nếu là người, thì cũng không có khả năng chúng ta không phát hiện ra.

"

Từ Lam Chi im lặng trong chốc lát, nhìn Cố Thanh Âm nói: "Ngươi có nghĩ tới, vấn đề nằm ở thân thế của ngươi không, có thể hay không cha ngươi là.

.

.

.

.

.

"

Từ Lam Chi không có nói ra câu nói kế tiếp, nhưng mà Cố Thanh Âm đã hiểu.

Nàng cảm thấy Từ Lam Chi nói rất có lý a, rốt cuộc thì sư phụ nàng ở ngoài kia hái hoa bắt bướm nhiều bao nhiêu, những người nàng không biết còn quá nhiều.

Chờ sau khi đi ra ngoài, nàng vẫn là hỏi sư phụ nàng đi thôi.

"Này cũng có lý đấy.

" Cố Thanh Âm công nhận lời Từ Lam Chi nói, nàng cúi đầu nhìn nhìn Trứng Trứng, lại vui vẻ.

Trứng Trứng đẹp như vậy, khẳng định ấp ra cũng không thể kém được.

Nàng nhẹ nhàng sờ vỏ Trứng Trứng, hỏi: "Bảo bối, con lợi hại như vậy, vậy con có biết chính xác cha con là ai không?"

"Pi!

" Trứng Trứng bay lên.

Cố Thanh Âm còn tưởng là nó muốn nói cho nàng biết cha nó là ai, nhưng mà quả trứng này lại lập tức bay vọt vào trong lòng ngực Cố Thanh Âm.

Thôi.

.

.

.

.

. Nàng cũng không có ép quả trứng này nữa.

Cố Thanh Âm nâng quả trứng ở trong tay, ánh mắt xẹt qua người của mấy người đàn ông.

May mắn, may mắn, thật sự là may mắn.

Mấy người đàn ông này lớn lên đều không kém a, Trứng Trứng giống ai thì cũng đều không quá kém a.

"Nếu con lớn lên đôi mắt giống Từ đạo hữu, cái mũi giống Thẩm đạo hữu, cái miệng giống Vô Dục, lỗ tai giống Hàn đạo hữu, vậy thì nhất định là đẹp mỹ miều rồi!

" Cố Thanh Âm một bên vừa vuốt ve vỏ trứng mượt mà của Trứng, một bên vừa mặc sức tưởng tượng.

Nhưng mà sau khi mấy người đàn ông nghe xong, thì sắc mặt đều không tốt.

"Ngươi ở đấy mà nằm mơ đi.

" Bách Lý Mặc không nhịn được mà trào phúng.

************************************