Cẩm Lâm

Cẩm Lâm

Cập nhật: 28/12/2024
Tác giả: Cách Lăng Nam
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,120
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

Khi Như Cẩm từ hậu viện của Phú Quý Lâu bước ra, đã qua nửa canh giờ.

Buổi trưa sắp bắt đầu, khách khứa lần lượt kéo đến, tiếng hò hét của bọn chạy bàn vang lên không ngớt.

Ánh mắt nàng thoáng thấy ở cầu thang có hai vạt áo hổ bào loang lổ, hẳn là người Yến quốc đang lên gian phòng trên lầu hai.

Người Yến quốc, dạo này đến cũng khá thường xuyên...

.

Trị Vũ vẫn đứng yên tại vị trí cũ, không hề di chuyển, chỉ có điều trong đôi tay mũm mĩm đã có thêm hai hộp đồ ăn.

Thấy Như Cẩm, nàng vui vẻ gọi, "Đại tiểu thư!

"

Như Cẩm thu lại ánh mắt.

Nàng cầm một bình rượu Đào Hoa Nhưỡng bằng tay phải, dùng tay trái rảnh rang chỉnh lại khăn che mặt, "Đi thôi.

"

Trên lầu hai của Tụ Điệp Hiên, Lý Độ vẫn đang xem sổ sách, bị mấy con số làm cho nhức đầu.

Bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của Đồ Hữu Lượng bên cửa sổ, "Chủ thượng, Mộ đại tiểu thư lại đến rồi, chắc là ăn xong rồi về.

"

Lý Độ không tỏ vẻ gì, "Ồ.

"

Thực ra con hẻm bên cạnh Phú Quý Lâu cũng đủ rộng, không cần thiết phải đỗ xe ngựa ở Tụ Điệp Hiên này.

Ngực hắn có chút nặng nề, trầm giọng nói, "Lão Đồ, lát nữa ngươi ra ngoài dán thông báo, ai không phải là khách của Tụ Điệp Hiên thì không được đỗ xe ngựa ở đây.

"

Đồ Hữu Lượng.

.

.

"Chủ thượng, mở cửa buôn bán, phải coi mọi khách hàng và khách hàng tiềm năng như đại lão gia, nào có chuyện như vậy.

.

.

"

Lý Độ lạnh lùng lườm một cái, "Ngươi mở cửa tiệm này là để kiếm tiền à?"

Đồ Hữu Lượng lẩm bẩm, "Tuy nhiên.

.

. kiếm tiền cũng là quan trọng nhất mà.

.

.

"

Thời buổi này, có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay.

Từ khi mở tiệm y phục phát đạt này, đám huynh đệ đều rủng rỉnh hơn, ra ngoài làm việc cũng thuận lợi hơn trước nhiều.

Nếu không, có thể dựa vào cái danh của Khắc vương gia mà không dám lộ mặt thật sao?

Haha.

.

.

Lý Độ nghi hoặc nhìn hắn, "Lão Đồ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Hắn nghi ngờ lão Đồ đang âm thầm mắng mình.

.

.

Đồ Hữu Lượng bỗng nhiên vui mừng kêu lên, "A, Mộ đại tiểu thư vào rồi!

"

Thế nên, mọi khách hàng tiềm năng đều có thể biến thành khách thật sự, không thể xem nhẹ bất cứ ai.

Hắn ưỡn ngực vạm vỡ như tấm thớt mổ heo, "Chủ thượng, ngài cứ tiếp tục bận rộn, ta phải xuống tiếp khách đây.

"

Lý Độ im lặng một lúc lâu mới nói, "Ngươi nói với nàng, ta ở đây.

"

Như Cẩm bước vào Tụ Điệp Hiên, tháo khăn che mặt, "Chưởng quầy, các ngươi ở đây có bán y phục nam không?"

Chưởng quầy tinh ý, vừa nhìn đã nhận ra nàng là tiểu thư hôm trước được chính lão Đồ đón lên lầu hai, liền lập tức cười tươi rói nói, "Có, dĩ nhiên là có.

"

Hắn vội dẫn nàng tới khu y phục nam, "Khách quan cứ thoải mái chọn, cần gì thì nói với ta, ta sẽ giảm giá cho ngài một chút.

"

Như Cẩm chọn mấy bộ kiểu dáng gọn nhẹ đơn giản, rồi hỏi, "Ta mua cho đệ đệ của ta, thân hình hắn cũng gần giống ta, mấy bộ này có kích cỡ phù hợp không?"

Chưởng quầy lập tức lúng túng, "Y phục vừa với thân hình của tiểu thư, thật ra chúng ta không có sẵn.

"

Hắn vội nói, "Nếu tiểu thư không vội, ta có thể để thợ may đo kích cỡ cho ngài, bọn họ sẽ gấp rút làm, cùng lắm là ba đến năm ngày sẽ có. Ngài thấy thế nào?"

Như Cẩm cau mày.

Ngày kia là cuộc săn bắn ở Đông Sơn, nếu làm mới thì chắc chắn sẽ không kịp.

Nhưng nàng cũng không muốn mượn y phục của Mộ Văn Thần.

Thật ra, nàng không có ác cảm với Mộ Văn Thần, lần gặp mặt vội vã hôm đó, nàng chỉ thấy hắn là một thiếu niên thuần khiết.

Nhưng dù sao hắn cũng là con của Chu thị, điều này có nghĩa là hai người họ không đánh nhau đã là may mắn, tuyệt đối không thể đứng cùng chiến tuyến.

Vậy nên có thể tránh tiếp xúc thì tốt nhất là đừng qua lại, điều này tốt cho cả hai.

Huống chi, nàng cũng không muốn sớm kinh động đến Chu thị, phá hỏng kế hoạch đi Đông Sơn của nàng.

Đúng lúc này, vang lên tiếng cười sang sảng của lão Đồ, "Hahaha, Mộ đại tiểu thư, xem hai bộ này thế nào? Có đúng kích cỡ mà ngài cần.

"

Như Cẩm nhìn qua, "Cũng được, làm phiền lão Đồ gói lại giúp ta.

"

Mặc dù kiểu dáng có phần hoa mỹ, nhưng có vẻ đệ đệ trong phủ nàng cũng mặc kiểu này, có lẽ đây là phong cách đang thịnh hành ở kinh thành.

Chưởng quầy thấy vậy, sắc mặt khẽ thay đổi.

Hắn khẽ nói, "Ông chủ, đây là y phục phu nhân của Thị lang Tần đại nhân đặt cho công tử nhà họ.

.

.

"

Lão Đồ liếc mắt nhìn chưởng quầy, hạ giọng nói, "Ngươi mau bảo người làm thêm hai bộ nữa là được, lắm lời làm gì!

"

Hắn vỗ vào vai chưởng quầy, "Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi gói đồ!

"

Như Cẩm nhìn sang Trị Vũ, "Ngươi đi thanh toán đi.

"

Thấy trong cửa hàng chỉ còn hai người, Đồ Hữu Lượng hạ giọng nói, "Mộ đại tiểu thư đến tìm chủ thượng của chúng ta phải không? Hắn đang ở trên lầu đấy.

"

Hóa ra chủ thượng đã sai hắn đứng canh ở cửa sổ từ sáng sớm, thực ra chỉ để đợi Mộ đại tiểu thư!

Chuyện này có gì mà khó nói? Lại khiến hắn như con ruồi mất phương hướng chạy tới chạy lui.

Phụ thân của Mộ đại tiểu thư đang phụ trách việc tiếp đón các sứ thần ngoại bang, mà bọn họ cũng đang điều tra vụ án liên quan đến người Yến quốc, chủ thượng muốn thông qua Mộ đại tiểu thư để tìm hiểu một số thông tin, đó là chuyện bình thường thôi.

Không hiểu vì sao lại khó nói như vậy?

Chẳng lẽ chủ thượng còn nghĩ hắn sẽ hiểu lầm rằng ngài muốn "trâu già gặm cỏ non"?

Đồ Hữu Lượng không nhịn được liếc nhìn Mộ đại tiểu thư vài lần, "Cô ấy non nớt thế này, không đến mức đó đâu.

.

.

"

Như Cẩm nhìn hắn kỳ lạ, "Không phải, ta đến để mua y phục.

"

Nàng liếc mắt về phía cầu thang, "Ngày kia Hoàng thượng sẽ đi Đông Sơn săn bắn, phụ thân nói muốn dẫn ta đi mở rộng tầm mắt, nữ tử mặc đồ phiền phức, nên ta đến đây mua hai bộ y phục nam.

"

Từ trên lầu vọng xuống tiếng đồng xu rơi lách cách xuống sàn.

Đồ Hữu Lượng hiểu ra, liền hỏi ngay, "Đã đến đây rồi, Mộ đại tiểu thư không lên lầu ngồi một lát sao?"

Như Cẩm mỉm cười nhẹ, "Không ngồi đâu. Lát nữa về còn phải cùng người nhà đến trường đua chọn một con ngựa. Để hôm khác rảnh rỗi ta sẽ đến thăm sau.

"

Lúc này, Trị Vũ bước tới nói, "Đại tiểu thư, đã mua xong rồi.

"

Như Cẩm lấy từ tay Trị Vũ một hộp đồ ăn, trao cho Đồ Hữu Lượng, "Mua nhiều quá, ăn không hết, cái này tặng cho chủ thượng của ngươi.

"

Nói xong, nàng xoay người bước ra khỏi Tụ Điệp Hiên.

Lý Độ đứng bên cửa sổ, cau mày nhìn theo bóng dáng nàng lên xe ngựa, nhìn xe ngựa cuốn bụi mà đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Hắn quay lại, nhìn thấy một bàn đầy mỹ thực của Phú Quý Lâu bày sẵn, nhíu mày càng sâu hơn.

"Nàng ấy có ý gì đây?"

Đồ Hữu Lượng liếm môi, không nhịn được vươn tay lấy một miếng bánh táo đỏ định đưa lên miệng, "Mặc kệ có ý gì, đồ ăn mà không ăn ngay sẽ nguội, nguội rồi sẽ không ngon nữa, thật phí phạm!

"

"Chát", một lực mạnh đập vào tay hắn, bánh táo đỏ rơi trở lại đĩa.

Hắn ấm ức ngẩng đầu, "Chủ thượng, ngài làm gì vậy?"

Lý Độ lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Đây là đồ cho ta, ngươi không được ăn.

"

Đồ Hữu Lượng.

.

.

Như Cẩm trở về Tuyết Liễu Các, trước tiên nàng bảo Trị Vũ chia đồ ăn từ Phú Quý Lâu cho mấy nha hoàn khác.

"Ngươi lén mang mấy món này cho Xuân Hương tỷ tỷ, nàng ấy thích ăn mấy món này, đừng để ai biết.

"

Nàng tự mình thay y phục nam vừa mới mua, rồi đi đến Tùng Đào Viện.

Lương thúc ra mở cửa, nhìn thấy một công tử nhỏ nhắn khôi ngô, thoáng chốc có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn rõ đó là đại tiểu thư, trong lòng ông liền hiểu rõ chuyện gì.

Ông lắc đầu nói, "E rằng đại tiểu thư sẽ thất vọng rồi.

"

Như Cẩm vội hỏi, "Sao vậy?"

Lương thúc thở dài, "Hầu gia tối qua uống say, đã nói những lời.

.

.

"

"Khụ khụ.

.

.

"

Có người ngắt lời của Lương thúc.

Như Cẩm và Lương thúc đồng loạt nhìn sang, người tới không ai khác chính là Lâm An Hầu.

Mái tóc hắn có chút rối, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, trông giống như vừa vội vàng từ ngoài trở về, bộ dạng rất gấp gáp.

"Hầu gia!

"

"Phụ thân!

"

Lâm An Hầu chỉnh lại dáng vẻ, "Chiều nay ta có chút rảnh rỗi, đích thân dẫn con đến trại ngựa ở Tây Giao, chọn cho con một con ngựa ngoan hiền!

"

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.

net”