Cảnh Tĩnh Trong Đêm

Cảnh Tĩnh Trong Đêm

Cập nhật: 20/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 315
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Hiện Đại
Truyện Sắc
     
     

Chiếc Roll- Royce Cullinan chậm rãi bò lên sườn núi.

Biệt thự Lâm Uyển cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Nơi đây là khu đất vàng ở Thương Thành, chỉ những thế gia giàu có lâu đời mới có khả năng sở hữu một bất động sản ở chỗ này.

Căn biệt thự rộng lớn trải dài trên vùng đất xanh mượt, bao quanh đài phun nước với con đường lát đá quanh co. Phong cách xây dựng theo lối hiện đại với mái đầu hồi đi cùng ba tông màu gỗ, đen và xám. Bên ngoài là những cửa sổ kính lớn sát đất thông thoáng.

Diệp Tĩnh mê man nhìn khung cảnh trước mặt, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với không gian sang trọng sặc mùi tiền như thế này.

Xe dừng lại trước cửa, hai người giúp việc đã đứng chờ sẵn.

Dịch Cảnh bước xuống, nhìn Diệp Tĩnh đang nép sát bên cửa xe còn lại, dứt khoát mạnh mẽ lôi kéo cô ra ngoài.

“Anh đưa tôi đến đây là có ý gì đây? Thả tôi ra, tôi muốn về nhà.

Diệp Tĩnh điên cuồng la hét.

Dịch Cảnh lại không hề hấn gì, từng bước mạnh mẽ ôm bổng cô lên đi vào trong nhà.

“Phòng đã dọn dẹp xong chưa?”

Quản gia đi theo đằng sau gật đầu: “Đã xong, mọi thứ đều theo dặn dò của ngài.

Rất nhanh chóng, Diệp Tĩnh đã bị đưa đến một căn phòng ngủ lớn ở trên tầng 2.

Căn phòng được thiết kế theo đúng phong cách và sở thích của Dịch Cảnh, nhưng ấm áp và sáng sủa hơn.

Chính giữa là chiếc giường king size êm ái.

Dịch Cảnh chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã ném cô nằm lên trên giường, sau đó thân hình to lớn ngay lập tức đè lên, bao phủ tứ phía.

“Tổng giám đốc, nghe tôi nói…!

Dịch Cảnh híp mắt nguy hiểm nhìn cô: “Gọi tên tôi.

Diệp Tĩnh nghẹn họng nhìn đối phương, mãi mới có thể thốt ra hai chữ: “Dịch Cảnh.

“Tốt.

Diệp Tĩnh thấy biểu cảm của anh đã dịu lại, vội vàng lên tiếng.

“Tôi quả thật có chuyện muốn thương lượng với anh.

” Cô cuống quýt nói: “Anh nghĩ tôi thực sự mang thai con của anh sao?”

Dịch Cảnh nằm nghiêng sang một bên chống cằm nhìn Diệp Tĩnh, bàn tay còn lại vói vào bên trong vạt áo vuốt ve bụng nhỏ của cô: “Tôi tin tưởng chính mình, vả lại em không có khả năng có thể lăn giường với tên khác.

“Sao lại không?” Diệp Tĩnh nhỏ giọng phản bác.

“Em dám ư?”

Dịch Cảnh sấn đến sát sườn mặt cô, âm thanh trầm xuống lạnh đến âm độ khiến Diệp Tĩnh sợ hãi rụt vai lại.

Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, cô lại không cam lòng, chuyện của hai người bắt buộc phải chấm dứt tại đây.

Diệp Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Dịch Cảnh, chúng ta đều là người trưởng thành, tôi mong anh không quá để tâm đến chuyện mang thai kia, nếu anh lấn cấn trong lòng, tôi sẽ rời khỏi Thương Thành, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, cả đứa bé cũng thế, anh thả tôi đi đi được không?”

Diệp Tĩnh cảm thấy cô đã dùng chất giọng nhỏ nhẹ và ủy khuất nhất rồi, vậy mà Dịch Cảnh bên cạnh vẫn điềm nhiên như không.

“Con bắt buộc phải sinh ra, tôi chắc chắn sẽ nuôi nó, ngay cả em cũng thế, đều phải ở đây, dưới mí mắt tôi, không được đi đâu hết.

Nói xong cũng không để Diệp Tĩnh phản bác lại được thêm câu nào, cánh tay anh đã choàng qua ôm rịt lấy cả cơ thể mềm mại của cô, sau đó chôn cả gương mặt xuống hõm cổ cô mà hít hà.

“Còn bây giờ, để tôi nghĩ xem phải bắt em đền bù tôi như thế nào cho thỏa đây.

Dứt lời, một bên ngực đã đau nhói, Diệp Tĩnh hét lên một tiếng, cả người cong lại như con tôm nhỏ.

Áo sơ mi đã bị cởi ra lúc nào, Dịch Cảnh ngồi đè trên người cô cũng đã rơi rớt quần áo khắp nơi. Bộ phận đàn ông bên dưới lồ lộ dưới ánh sáng.

“Em đang mang thai mà, tôi cũng không dám thô bạo với em, để ngày mai tôi sẽ đưa em đi bệnh viện kiểm tra. Tạm thời hôm nay chỉ có thể dùng hạ sách này thôi.

Dịch Cảnh vừa nói vừa bắt lấy bàn tay nhỏ của Diệp Tĩnh đặt lên khối thịt đã cương cứng đến đau nhức của anh, sau đó cường thế ép nó vuốt ve lên xuống theo biên độ của mình, phần hông dưới cũng không nhịn được đưa đẩy theo động tác dâm dục mà hai người đã từng trải qua.

“Không…!

Diệp Tĩnh ra sức giãy dụa, nhưng chỉ như con kiến nằm dưới chân voi.

Ngược lại, khoái cảm của Dịch Cảnh càng tăng cao, anh thích thú nhìn bộ dáng quẫn bách của cô, giả bộ đe dọa: “Nếu em đã không muốn dùng tay để giúp tôi, vậy thì chúng tôi đổi cái khác nhé.

“Hả?”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đối phương, Dịch Cảnh cúi người, hôn xuống đôi môi đang hơi mở của cô, mút mạnh một cái: “Đổi sang dùng miệng của em làm cho nó thoải mái.

Diệp Tĩnh run rẩy cả người, vội vàng cắn chặt môi, cuối cùng xụi lơ mà đầu hàng trước tiếng cười phóng đãng của Dịch Cảnh, để mặc anh cầm lấy tay mà tuốt lấy cây gậy nóng hổi đã rỉ đầy dịch ướt át.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, giọng quản gia cẩn thận hỏi thăm: “Bữa tối đã có, không biết ngài Dịch và cô Diệp muốn ăn trong phòng hay xuống dưới nhà ăn?”

Dịch Cảnh mồ hôi nhễ nhại, nhìn quanh căn phòng hỗn loạn, cuối cùng nói vọng ra: “Tôi sẽ xuống dưới nhà ăn, ông kêu người lên dọn phòng giúp tôi.

Diệp Tĩnh quả thật không muốn chường mặt ra ngoài một chút nào.

Chỉ cần nhìn đống chăn mền lộn xộn ướt đẫm dưới đất, ai cũng có thể đoán được bọn họ đã làm những chuyện gì trong phòng, huống chi hai cánh tay của cô đã mỏi rã rời, hoàn toàn không còn sức lực để nâng lên huống gì là cầm đũa ăn.

Cô nằm quay mặt lại, chỉ dùng tấm lưng trần trắng nõn đối mặt với Dịch Cảnh như âm thầm nói ra sự bất mãn của mình.

Nhưng Dịch Cảnh muôn đời vẫn vậy, anh không chấp nhận bất kỳ sự phản kháng nào của cô, nhanh chóng ôm lấy cô đi đến cửa.

“Đừng, để tôi xuống, tôi tự đi được.

Diệp Tĩnh hốt hoảng nói.

“Tôi cứ tưởng em hết sức rồi, hóa ra vẫn còn tốt.

Dịch Cảnh cười tà, nhưng vẫn cẩn thận đặt cô xuống, sau đó kéo tay mở cửa đi xuống phòng ăn ở tầng trệt.

Bữa tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng đũa muỗng va vào nhau.

Nếu có âm thanh khác chen vào thì cũng là những lời nói cưng chiều của Dịch Cảnh dành cho Diệp Tĩnh.

Diệp Tĩnh cố gắng lấp cái bụng đói, cô không ăn thì cũng phải nghĩ đến bé con trong bụng mình, sau đó mệt mỏi lê bước trở lại phòng ngủ đã được dọn dẹp và thay chăn drap sạch sẽ mà đặt lưng xuống nhắm mắt lại.

Người có thai thường thèm ăn và thèm ngủ, Diệp Tĩnh cũng không ngoại lệ, giấc ngủ của cô thời gian gần đây đặc biệt tốt.

Nhưng đêm nay thì cứ cảm giác bị đè nén khó chịu, cho đến khi không thể chịu đựng nổi, Diệp Tĩnh mới từ từ mở mắt.

Ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, tấm rèm cửa dày gần như che phủ toàn bộ ánh sáng nhợt nhạt bên ngoài.

Bên cạnh là người đàn ông thân hình to lớn chiếm nửa chiếc giường, đang quấn chặt lấy cô như con bạch tuộc khổng lồ, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô đến ngứa ngáy.

Diệp Tĩnh bực bội muốn thoát ra, ngược lại còn bị đối phương ôm chặt hơn.

“Sao anh lại ngủ ở đây, phòng của anh ở đâu? Chẳng lẽ ngay cả một căn phòng dành cho khách mà nhà anh cũng không có dư mà phải ở chỗ này giành giật mới tôi?”

Dịch Cảnh không buông tay ra, chỉ trở mình đặt cô nằm lên trên người mình: “Đầu tiên, tôi muốn nói với em, đây là căn phòng ngủ của tôi ở Lâm Uyển bao nhiêu lâu nay. Thứ hai là nơi này rộng lớn như vậy, tôi cũng có rất nhiều phòng khác nhau nhưng tôi không muốn để cho em ở đó, đâu phải chúng ta chưa từng ngủ cùng nhau.

Tiếng cười khẽ tiếp tục vang bên tai, những lời nói ra khiến người nghe đỏ cả mặt: “Em có hơi sức chất vấn tôi như vậy, chắc là đã khỏe lại rồi, nhân lúc còn sớm, chúng ta có thể làm tiếp chuyện kia nhỉ, vừa rồi tôi vẫn còn chưa thỏa mãn, em nằm trong lòng tôi cọ tới cọ lui nó lại thức dậy nữa rồi.

“Anh…vô sỉ!

” Diệp Tĩnh liếc xéo Dịch Cảnh một cái, không dám cử động nữa mà xoay lưng lại nằm im thin thít.

Cánh tay cứng rắn của người đàn ông lại với qua, thân thể trần trụi của hai người lại dính sát vào nhau, tiếng hít thở đều đặn vang lên lần nữa trong căn phòng rộng rãi.