Trước khi trở về Thương Thành, Diệp Tĩnh đã được Trương Tiểu Nhiễm đưa đi khám thai định kỳ ở bệnh viện thị trấn, kết quả bình thường, bé con phát triển rất tốt.
Hôm nay cũng như vậy, bác sĩ vừa đưa hình ảnh siêu âm cho Dịch Cảnh, vừa cười tươi như hoa.
Bé con đã dần thành hình, bác sĩ còn chỉ cho anh xem vị trí cơ thể của em bé.
Nói chung là kết quả cũng không khác là bao, thai nhi và mẹ bầu vẫn trong trạng thái ổn định.
Chỉ là lần này sau khi kiểm tra tổng quát, bên phía bệnh viện có chú ý hơn về việc ăn uống tẩm bổ của Diệp Tĩnh, bởi vì số cân nặng của cô đang thiếu hụt so với những bà bầu khác cùng thai kỳ.
Sau một buổi sáng bận rộn, Diệp Tĩnh được dìu vào nhà như trân bảo, quản gia đã được thông báo từ trước, trên bàn ngay lập tức xuất hiện một chén canh sườn bí đỏ.
Diệp Tĩnh chán nản nhìn Dịch Cảnh: “Chuyện đứa bé tôi đã nói là tôi sẽ nghe theo quyết định của anh rồi mà, khi nào thì anh mới thả tôi đi?”
Dịch Cảnh không trả lời câu hỏi của Diệp Tĩnh, chỉ dịu dàng khuấy nhẹ chén canh đưa đến miệng cô: “Bác sĩ nói em hơi thiếu dinh dưỡng, phải tẩm bổ thêm.
”
“Thân thể của tôi, tôi tự biết chăm sóc…” Diệp Tĩnh giận dỗi quay mặt đi: “Anh vẫn không chịu trả lời tôi, khi nào thì để cho tôi rời đi.
”
Dịch Cảnh thấy Diệp Tĩnh không chịu ăn liền ngoắc quản gia lại, đặt chén canh vào tay ông: “Canh chừng cô ấy ăn uống đàng hoàng cho tôi.
”
Sau đó anh quay sang, dùng ngón tay nâng mặt của Diệp Tĩnh lên, hôn nhẹ một cái vào khóe môi cô: “Hôm nay tôi phải đến công ty, khi trở về sẽ có quà cho em, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng đi.
”
Nói rồi, thân ảnh nhanh chóng đứng dậy, chui vào chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn ngoài cửa.
Diệp Tĩnh bị quản gia và bà Trần phụ trách nấu ăn trong biệt thự nửa dụ dỗ nửa van nài, cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ chén canh sườn và bữa trưa sau đó.
Căng da bụng thì chùng da mắt, Diệp Tĩnh lần mò leo lên giường đánh một giấc đến khi bên ngoài tắt nắng mới miễn cưỡng mở mắt, ngồi dậy rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Bên dưới vang lên tiếng nói cười rôm rả, dường như là có khách đến đây.
“Bố mẹ về đột ngột thế này, cũng không báo trước cho con một tiếng.
” Dịch Cảnh tháo nút cà vạt, dường như có chút không vui.
Người phụ nữ trung niên mặc váy lụa tao nhã, trên người là trang sức quý hiếm không thể định giá đi đến ôm lấy bả vai rộng lớn của Dịch Cảnh mà hờn dỗi: “Con đó, nếu giám đốc hành chính không gọi cho mẹ, hai người già chúng ta cũng không biết là con chuẩn bị kết hôn.
”
“Con cái lớn rồi, làm gì cũng tự ý, ngay cả chuyện trọng đại cả đời cũng chỉ một câu qua loa như vậy, không nghĩ cho bậc sinh thành.
” Người đàn ông trung niên đi sau cuối, vừa cởi chiếc áo khoác măng tô to sụ đưa cho quản gia Hà, vừa cằn nhằn.
Diệp Tĩnh khựng lại, loay hoay muốn quay trở lại phòng nhưng tiếng động ở cầu thang đã thu hút sự chú ý của ba người bọn họ.
“Ai đây?” Dịch phu nhân, mẹ của Dịch Cảnh là người lên tiếng hỏi đầu tiên.
Dịch Cảnh nhìn cô mặc đồ chiếc váy suông bằng bông, dưới chân là chiếc dép lông màu hồng mà cô mang theo từ căn nhà nhỏ đến đây, biết là Diệp Tĩnh mới thức dậy, bèn nhỏ giọng đi đến gần: “Dậy rồi à, đã đói bụng chưa, tôi nói bác Trần chuẩn bị bữa tối.
”
Diệp Tĩnh ngại ngùng né tránh cánh tay đang giơ ra muốn ôm lấy cô của Dịch Cảnh, khẽ cúi đầu: “Xin chào chủ tịch, chào phu nhân.
”
Trái ngược với gương mặt tươi cười thân thiện của Dịch phu nhân, Dịch Kiến Bân, bố của Dịch Cảnh, người đang là chủ tịch tập đoàn DTX trên danh nghĩa, vẻ mặt có đôi phần nghiêm nghị.
“Cô gái này là ai? Sao lại ăn mặc như thế này ở biệt thự Lâm Uyển?”
“Cô ấy là…”
Dịch Cảnh chưa kịp trả lời hết câu, phía ngoài sân đã vang lên giọng nói ngọt ngào.
“Hai bác đã trở về rồi ạ, thật tốt quá, con cứ mong được gặp hai bác mãi.
”
Lý Y Hiểu uyển chuyển thướt tha đi vào, trên tay cô ta và trợ lý còn khệ nệ từng hộp quà đắt đỏ.
Diệp Tĩnh tỉnh táo trở lại, cô dường như đã quên mất, người đàn ông kia, cha của đứa nhỏ trong bụng cô, sắp tới sẽ kết hôn với người con gái xinh đẹp hoàn mỹ đó.
“Xin chào, cháu là nhân viên của tập đoàn DTX, bởi vì gần đây bản thân xảy ra chút chuyện, được sự giúp đỡ của Tổng giám đốc nên mới nương nhờ ở đây vài ngày.
”
Dịch Cảnh hạ tay, nhíu mày nhìn Diệp Tĩnh đang diễn vai xa lạ với anh lần nữa.
“Ơ, Diệp Tĩnh, sao em lại ở đây thế, có chuyện cần nhờ đàn anh Dịch giúp đỡ sao?”
Lúc này Lý Y Hiểu lại tiếp tục chen vào, khi nhìn thấy bộ dáng và trang phục trên người của Diệp Tĩnh, cô ta lảo đảo đứng không vững: “Đây là, đây là gì thế…?”
Lý Y Hiểu vịn vào tay trợ lý để đứng vững, sắc mặt cố gắng tỏ ra bình thản hết sức có thể, sau đó hắng giọng hai tiếng rồi quay đầu lại thẽ thọt với ba người nhà họ Dịch.
“Nếu em có việc thì cứ tìm đến chị, không cần phiền đến Dịch tổng đâu, dù gì anh ấy cũng là chủ của một tập đoàn lớn, không thể có thời gian để giải quyết chuyện cá nhân của từng nhân viên cấp dưới được.
”
“Vâng, em biết, thời gian qua đã làm phiền Tổng giám đốc, bây giờ em xin phép đi luôn.
” Diệp Tĩnh gật đầu, thở phào một hơi rồi xoay người mới rời khỏi phòng khách.
“Đứng lại đó!
”
“Khoan đi đã!
”
Hai âm thanh đồng thời vang lên khiến Diệp Tĩnh phải dừng lại
Dịch Cảnh gằn giọng: “Tôi không cho phép, em ở yên đó cho tôi.
”
Dịch phu nhân, người vừa lên tiếng cùng lúc với Dịch Cảnh lại nhẹ nhàng hơn: “Diệp Tĩnh phải không con, làm gì mà vội thế, ở lại đây thêm chút nữa, bác cũng muốn nghe về cuộc sống của nhân viên DTX, đừng đi nhanh thế.
”
“Nếu bác gái thích nghe chuyện, vậy để con ở lại bồi bác một buổi cũng được ạ, em ấy chỉ là nhân viên cấp thấp ở công ty, công việc trong tay bề bộn chưa hoàn thành, nếu giữ lại có thể sẽ ảnh hưởng đến những người khác.
” Lý Y Hiểu vội vàng đi đến gần Dịch phu nhân, chen vào khoảng trống giữa bà và Diệp Tĩnh: “Tiểu Tĩnh à, ở ngoài có sẵn xe của chị, để chị kêu trợ lý đưa em về nhé.
”
Ông Dịch Kiến Bân cũng cảm thấy không nên có người ngoài xuất hiện trong ngày đoàn tụ gia đình, phất tay cho quản gia Hà đứng gần đó: “Đưa cô gái này ra ngoài đi, để một nhà chúng ta có không gian thoải mái để bàn chuyện riêng.
”
“Có chuyện gì muốn bàn bạc mà phải cần có cô ta ở đây?”
Dịch Cảnh khó chịu hướng mắt về phía Lý Y Hiểu.
“Còn không phải chuyện kết hôn của hai đứa con sao, cho nên ta mới gọi Y Hiểu đến đây để nghe ý kiến của nó, cho dù thế nào đi nữa thì tôn trọng con gái nhà người ta cũng là điều nên làm mà con.
” Ông Dịch xụ mặt ra vẻ khiển trách.
“Chuyện kết hôn của con thì cần gì phải hỏi ý kiến của cô ta chứ?” Dịch Cảnh tức quá hóa cười: “Lý Y Hiểu, ở đây không có việc của cô, thứ cho tôi không thể tiếp đãi.
”
“Anh Cảnh…!
” Lý Y Hiểu không ngờ mình lại bị đuổi về thẳng thừng như vậy, mím môi chực khóc.
Dịch phu nhân thấy thế, không thể làm ngơ, nhẹ giọng giải vây: “Lý tiểu thư, cháu cũng thấy hôm nay hai người già chúng tôi vừa trở về, chênh lệch múi giờ rất lớn, tạm thời chúng tôi muốn có không gian riêng để nghỉ ngơi và thăm hỏi con cái, trước mắt cháu cứ trở về trước, chờ vài hôm chúng ta lại hàn huyên với nhau cũng chưa muộn.
”
Người phụ nữ lớn nhất trong nhà đã mở lời như thế, Lý Y Hiểu biết mình không thể nấn ná ở đây thêm được nữa, bèn cúi đầu nhỏ giọng nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Diệp Tĩnh từ nãy đến giờ như người ngoài cuộc, chờ đến khi mấy vị khách đi khuất bóng mới ngập ngừng hỏi: “Vậy…cháu xin phép…?”
“Cơm tối còn chưa ăn mà em muốn đi đâu?”
Dịch Cảnh chẳng nề sự có mặt của hai người lớn trong nhà, hùng hổ nắm tay Diệp Tĩnh kéo đến bàn ăn ép cô ngồi xuống.
“Bố mẹ đi đường mệt mỏi, ăn chút gì đó rồi hẵng trở về nghỉ ngơi.
”
Bàn ăn trở nên đông đúc, thường ngày chỉ có hai người ngồi đối mặt nhau, giờ này lại rất có không khí gia đình.
Dịch phu nhân thân thiện lôi kéo làm quen với Diệp Tĩnh: “Ăn cái này đi con.
”
Dịch Cảnh bên cạnh cũng chịu khó lóc từng miếng thịt cá trắng muốt bỏ vào chén cho Diệp Tĩnh: “Đừng có kén ăn quá, không ăn cho em cũng phải ăn cho bé con.
”
Nghe đến đây hai người lớn kinh ngạc đến rơi đã đũa.
“Con nói là Diệp Tĩnh có…!
” Dịch phu nhân che miệng bật thốt.
Dịch Cảnh không chút nào e dè, gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy đang mang thai, hơn bốn tháng rồi, là của con.
”
Ba chữ cuối cùng nói ra vô cùng dứt khoát.
“Hoang đường!
” Tiếng quát của Dịch Kiến Bân khiến Diệp Tĩnh giật nảy người.
“Ông làm cái gì vậy, làm con gái người ta sợ kìa thấy không?” Dịch phu nhân vội vàng đánh mạnh vào bả vai chồng mình mắng một tiếng.
Dịch Kiến Bân lúc này mặt mũi sa sầm, chỉ thẳng vào Dịch Cảnh gầm một tiếng: “Bà xem, sao nó có thể làm ra chuyện này được chứ, đã sắp kết hôn rồi, lại khiến con gái nhà người ta mang bầu, bà hỏi tôi phải làm sao đây? Dù nhà chúng ta dư dả tiền bạc, có thể dễ dàng nuôi nấng một đứa trẻ nên người nhưng chuyện này cũng không thể qua loa như thế…”
Dịch Cảnh ngả người ra sau, hai đầu mày chau lại, đôi đũa cũng bị quăng thẳng lên mặt bàn: “Tại sao lại không được, trai chưa vợ, gái chưa chồng, nảy sinh quan hệ là chuyện bình thường, huống chi là con cố tình để cho Diệp Tĩnh mang thai, mất bao nhiêu công sức đấy bố có biết không?”
“Mày còn nói là mày cố tình cơ đấy, bà nghe xem có chịu nổi không hả? Vậy thì con bé Y Hiểu sẽ ra sao? Rồi chuyện kết hôn thì như thế nào, chính mày đã thông báo với truyền thông rồi còn gì?” Dịch Kiến Bân tức nổ phổi, gương mặt đỏ phừng phừng.
“Lý Y Hiểu thì liên quan gì đến chuyện này mà cứ phải lôi cô ta vào thế hả? Còn chuyện kết hôn, tất nhiên là phải tiến hành rồi, còn phải thực hiện càng nhanh càng tốt, con không muốn đợi lâu nữa.
” Dịch Cảnh nhướng mày, bàn tay vói qua nắm lấy những ngón tay trắng bệch đang co quắp của Diệp Tĩnh mà vuốt ve.
“Thật không thể nói nữa mà, bà xem con trai yêu quý của bà đã làm ra chuyện gì đấy.
”
Dịch Kiến Bân không thể chịu đựng nổi, hất tung chén cơm rồi rời khỏi bàn ăn đi lên lầu.
Để lại Dịch phu nhân đang ngồi cười hì hì với Diệp Tĩnh.
Thái độ của vị chủ tịch tập đoàn DTX là điều mà Diệp Tĩnh đã lường trước, nhưng ngược lại vị Dịch phu nhân này có gì đó là lạ.
“Con tên là Diệp Tĩnh phải không? Họ tên đầy đủ?”
Diệp Tĩnh nhìn gương mặt từ ái của đối phương, bất giác gật đầu.
“Con nói bác nghe, có phải con là người Giang Châu không? Bác nhìn thấy con quen lắm.
”
Diệp Tĩnh nhíu mày, không trả lời câu hỏi của Dịch phu nhân, người bên cạnh đã kéo tay cô qua, nhăn mặt chen ngang: “Mẹ đừng có hỏi linh tinh.
”
Dịch phu nhân ngược lại không lấy gì làm tức giận với vẻ mặt hung dữ đột ngột của con trai, liên tục gật đầu, miệng cười tủm tỉm: “Được được, con trai mẹ khá lắm, mẹ không hỏi nữa.
”
Nói xong bà nhanh nhẹn vỗ vai Dịch Cảnh rồi đủng đỉnh đi lên lầu, để lại Diệp Tĩnh mê man ngồi tại chỗ không biết nói gì thêm.