Cánh tay bị bóp nhẹ một cái. Diệp Tĩnh quay lại, nhìn thấy Dịch phu nhân đang ra hiệu chuẩn bị rời đi.
Xử lí xong Lý Y Hiểu cùng Ninh Sương, Dịch Cảnh lại tiếp tục bận rộn với cuộc họp cổ đông để chuẩn bị cho chương trình tiêu thụ cuối năm của tập đoàn.
Trên xe, trợ lý riêng của Dịch phu nhân liên tục báo cáo về tình hình thảo luận của cư dân mạng.
Cư dân mạng ai cũng đều có máu thám tử, mọi chuyện từ quá khứ xa xưa cho đến hiện tại cứ thế được người ta bới móc lôi ra ánh sáng.
Hóa ra ánh trăng sáng của thái tử gia nhà họ Dịch từ đầu đến cuối đều không phải vị minh tinh họ Lý kia. Toàn bộ đều do cô ta tự biên tự diễn.
Các hợp đồng lần lượt bị chấm dứt, các dự án đang triển khai cũng bị hủy bỏ.
Danh tiếng của Lý Y Hiểu rơi xuống đáy vực, không còn khả năng có thể vùng vẫy được nữa.
Mà những người liên quan cũng không thoát khỏi thảm cảnh.
Những thứ này Diệp Tĩnh giờ đây không còn muốn nghĩ đến nữa.
Mỗi người tự lựa chọn cách sống và chịu trách nhiệm cho kết quả mà mình đã tạo ra.
Cô chỉ mải miết suy nghĩ về câu nói của Dịch Cảnh lúc ấy.
Anh nói, anh đã chờ cô mười năm.
Nếu kết hôn, người anh nhận định phải là cô, không ai khác.
Diệp Tĩnh đột nhiên hoảng hốt, dường như cô đã bỏ sót rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai người bấy lâu nay.
“Con sao thế? Có chỗ nào không ổn à?”
Mãi không thấy Diệp Tĩnh lên tiếng, Dịch phu nhân lo lắng hỏi han.
“Dạ?”
“Bác hỏi con nãy giờ nhưng không thấy con trả lời…” Dịch phu nhân nhẹ nhàng chỉ vào Ipad trên tay hỏi: “Cảnh nó muốn tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt, nhưng mà váy cưới nếu đặt thiết kế riêng thì phải mất ít nhất hơn 2 tháng lận, cho nên bác có đề nghị là mình chọn mẫu có sẵn được không, chỉnh sửa lại một chút theo dáng người là đẹp rồi. Bác biết làm vậy là thiệt thòi cho con nhiều, nhưng bác hứa sẽ lựa những thương hiệu danh tiếng nhất, mẫu váy của con cũng là thiết kế giới hạn trong bộ sưu tập, không đụng hàng với bất kỳ ai, con thấy được không?”
Diệp Tĩnh sững người, bật thốt: “Đám cưới ư? Con chưa nghĩ đến…!
”
Dịch phu nhân thấy con dâu tương lai chuẩn bị tới tay lại có nguy cơ chạy mất, vội vàng hỏi han: “Sao lại chưa nghĩ đến, con có gì không hài lòng cứ nói với bác, bác sẽ làm chủ cho con….
”
Không nghe đối phương lên tiếng, Dịch phu nhân lại xoắn xuýt tợn: “Hay là…Cảnh nó làm con không vui, tính tình thằng nhóc nhà bác là vậy đó, ngoài lạnh trong nóng, đổ nước sôi cạy miệng nó cũng không nói ra được lời gì hay ho tốt đẹp. Nếu nó có làm gì cho con buồn lòng thì nói với bác, để bác về dạy lại cái thằng thối tha đó. Chứ con đừng…!
!
!
”
Hai từ cuối cùng Dịch phu nhân không thể nói ra, cuối cùng chỉ thở dài: “Dù gì thì nó đã giữ mình trong sạch chờ con mười năm, người làm mẹ này như bác nhìn thấy cũng sốt ruột giùm cho nó…!
”
Khi Dịch phu nhân tự mình đề cập đến mười năm thương nhớ của con trai bà, Diệp Tĩnh không thể nào nào giữ được bình tĩnh, cô nắm chặt bàn tay đang run rẩy, quay sang nhẹ nhàng hỏi bà: “Phu nhân, người nói…thật sự là như thế sao? Anh ấy mười năm trước đã…!
!
!
”
“Đúng vậy, nếu con không tin thì cứ về nhà đi, bác có mấy thứ này cho con xem.
” Dịch phu nhân gật đầu như trống bỏi, rồi hối thúc tài xế lái xe thật nhanh trở về Lâm Uyển.
Bên trong căn phòng trang phục của Dịch phu nhân có hai cái rương lớn. Mấy người quản gia Hà hì hục đẩy hơn chục phút mới lôi ra được.
Dịch phu nhân xúc động lấy tay áo lau lau một chút trên ổ khóa đồng đã xỉn màu.
Bên trong là những kỷ vật của Dịch phu nhân từ khi còn là thiếu nữ, vô cùng trân quý.
Những món đồ kỷ niệm thời thơ bé của Dịch Cảnh cũng được bà lưu giữ ở đây.
Ngón tay bà chỉ vào cuốn album ngả vàng, âm điệu chậm rãi: “Bác chỉ có mình Cảnh, thời còn trẻ được nuông chiều, thân thể cũng không phải khỏe mạnh, lúc đưa vào phòng sinh đã đau đến chết đi sống lại, sau đó ông ngoại và Kiến Bân nhất quyết không sinh con nữa, còn đi thắt ống dẫn tinh, mà con biết rồi đó, nhà họ Dịch lớn như vậy, một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng gánh trên vai cơ nghiệp khổng lồ lại chịu đi thắt ống dẫn tinh ngay khi mình đang ở giai đoạn cường thịnh nhất là quyết định khó khăn thế nào…”
“Đây, đây là lúc Cảnh đi nhà trẻ nè, con thấy không, từ bé cái vẻ mặt của nó đã đáng ghét như thế. Con nhà người ta đi nhà trẻ thì khóc lên khóc xuống, nó lại im thin thít xốc cặp đi thẳng vào trong lớp…” Dịch phu nhân nói với vẻ trách móc: “Cũng tại ông ngoại cưng chiều nó quá, cho nên từ bé đến lớn nó đã quen cái thói được người khác cung phụng vâng lời, không cần phải nhấc chân cũng có người chạy đến bên mình. Giờ thì hay rồi, gặp ngay Tiểu Tĩnh trị được cái tính xấu này của nó.
”
“Hồi còn đi học, mới cấp hai mà Cảnh đã trổ mã đẹp trai ngời ngời, thư tình nhét cặp đếm không xuể, mấy chị lớp trên còn ngấp nghé đến tận cổng nhà cơ. Nhưng nó chẳng hề nể mặt người ta chút nào, ỷ mình được nhiều người thích và vênh váo, thậm chí còn làm con gái nhà người ta khóc bao nhiêu lần. Lúc đó bác nghĩ không biết là nó sẽ thích một người như thế nào đây…”
Giọng Dịch phu nhân vẫn vang lên nhẹ nhàng đều đặn như đang đắm chìm vào hồi ức ngọt ngào: “Lúc hai mẹ con bác mới chuyển đến Giang Châu, bác lo nó không quen với môi trường mới nhưng biết tính con trai mình sẽ không bao giờ mở miệng kể lể điều gì cho nên chỉ có thể âm thầm ở nhà nấu nướng thật ngon chờ con trai đi học về. Ấy vậy mà có một ngày, thằng bé chủ động mời bác ăn một hộp thịt xiên nướng, còn luôn miệng khen ngon…”
“Từ đó trở đi, bác để ý thấy ngày nào đi học về trên tay nó cũng là một hộp thịt xiên nướng. Rồi nó đăng ký tham gia hội học sinh, còn nói bác tài trợ cho mấy chương trình văn nghệ và giải đấu thể thao của trường, bác thấy làm lạ lắm…” Dịch phu nhân nói đến đây thì bật cười: “Hóa ra nó để ý một cô bé, muốn lôi kéo sự chú ý của người ta.
”
Nói đến bà đẩy mấy tấm hình đến trước mặt Diệp Tĩnh, chỉ cho cô xem: “Con nhìn đi, là ai đang ngồi trong góc này, ở đây, cả ở đây nữa, những nơi thằng bé đó đi qua đều có bóng dáng của con ở đó, bác đã ghi nhớ lại hết, rửa thành ảnh, bỏ vào một tập album để riêng cho nó. Cái này là bác trộm rửa thêm một bộ giữ lại cho mình.
”
Diệp Tĩnh nhìn kỹ, ký ức trong đầu mở ra từng hồi.
Cô không thích tham gia hội đoàn, nhưng Lôi Giai Di lại có khả năng thiết kế trang phục, may vá thêu thùa cũng rất tốt, Tưởng Hạ lại hát múa rất hay, cho nên cô hay bị hai người bạn này lôi kéo làm chân quần chúng trong những chương trình văn nghệ của trường.
Sau này, bởi vì có nhà tài trợ, học sinh nào mà tham gia hỗ trợ cho các chương trình của hội học sinh sẽ có thêm phí trợ cấp, Diệp Tĩnh liền vui vẻ lao vào góp một chân chạy vặt.
Còn tấm hình giải đấu bóng rổ, cô nhớ lúc đó Vương Hạo Nhiên ỷ mình có chiều cao nổi trội, lúc đó lại đang thịnh hành những bộ truyện tranh thể thao học đường, hắn càng ra vẻ tợn. Mỗi lần thi đấu đều hò hét kêu gọi đám Diệp Tĩnh phải ra cổ vũ bằng được, rồi thể nào cũng có những màn trình diễn cá nhân để khoe ra vẻ đẹp trai của mình.
Không ngờ năm đó khi Dịch Cảnh chuyến đến, hào quang của Vương Hạo Nhiên phải chia cho anh một nửa.
Vương Hạo Nhiên căm lắm, chỉ cần trận đấu nào đụng độ với lớp của anh, hắn ta sẽ tham gia ngay tắp lự.
Cho nên Diệp Tĩnh cùng mấy người còn lại cũng không thể nào vắng mặt trên khán đài.
“Không biết làm sao, một hôm nọ, Cảnh nó có vẻ tức tối lắm, khi trở về cũng không ăn cơm mà đã lên phòng khóa trái cửa. Bác phải đợi đến sáng hôm sau lén mở cửa đi vào mới biết, hóa ra anh chàng đang ghen tức với người khác.
” Dịch phu nhân như nhớ ra chuyện gì: “Tên gì ý nhỉ, à là Vương Hạo Nhiên. Bác còn tức tốc lái xe đến tận cổng trường để canh me xem cậu nhóc nào xứng đáng làm tình địch của con trai nhà mình nữa cơ.
”
“Lúc đó thấy bọn con thân thiết với nhau như vậy, bác biết ngay Cảnh nó đơn phương con gái người ta rồi. Lần đầu tiên trong đời thấy con trai mình thất bại thảm hại như vậy, bác vui lắm.
” Dịch phu nhân cười phá lên.
Diệp Tĩnh méo xệch, không nghĩ đến có người mẹ nào lại vui mừng khi con trai mình thua kém người khác.
“Con với Vương Hạo Nhiên chỉ là bạn bè mà thôi, tụi con không có gì hết.
”
Dịch phu nhân gật đầu, sau đó đóng tập album lại, giọng trầm xuống: “Không nghĩ đến, chỉ trong một đêm, nhà con đột nhiên biến mất. Hôm đó Cảnh nó không thấy con đi học, nó như người điên hết chạy đến quán thịt nướng rồi lại đứng chờ ở dưới khu nhà của con cả một đêm. Bác lái xe đến đón nó cũng không chịu về, cuối cùng đành phải ở lại cùng nó. Cảnh cứ thế mà miệt mài đi vòng quanh Giang Châu tìm con cả tháng trời, cho đến khi Lý Y Hiểu đến tìm nó nói gì đó. Lúc đó nó mới thôi nổi điên, nhưng lại trầm lặng hơn, lạnh lùng và cọc cằn hơn rất nhiều. Đó cũng là lần đầu tiên bác thấy nó xuống tay đánh người. Rất đáng sợ!
”
“Cho nên…” nói đến đây Dịch phu nhân ngừng lại, nắm lấy tay của Diệp Tĩnh siết chặt lại: “Mong con đừng nghi ngờ tình cảm của nó, Cảnh thật sự yêu con vô cùng.
”