"Mời khách nhân từ từ dùng.
"
Nữ tiếp tân bưng món ngon lên, mỉm cười nói.
"Trương sư huynh, mời.
"
Cố Trường Thanh chào hỏi.
Bên phía bọn họ mới vừa bắt đầu ăn, bên kia, nữ tu và nam tu trừng mắt nhìn nhau.
"Hạ tiện, lưu manh.
"
Nữ tu sắc mặt khó coi, tức giận nhìn chằm chằm mấy nam tu mới vừa nói chuyện.
"Nữ nhân các người thật không nói lý lẽ, chỉ cho phép quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, chẳng lẽ ngươi không thích công tử Tố Khanh, ngươi chưa từng tiêu tiền cho hắn, nếu không phải ánh mắt công tử Tố Khanh cao, ta thấy ngươi chỉ sợ còn muốn tự mình hiến thân.
"
"Ngươi...
.
"
"Ta cái gì, vừa rồi ta còn nghe thấy nữ tu kia khen Công tử Tố Khanh tuyệt thế vô song.
"
Cũng giống như nam nhân thích bàn luận về mỹ nữ.
Nữ nhân cũng thích bàn luận về nam tử mà mình thích.
Nữ tu áo vàng đỏ mặt nói: "Công tử Tố Khanh giữ mình trong sạch, không giống mấy tên hồ ly tinh kia.
"
"Hừ, người ta giữ mình trong sạch thì liên quan gì đến ngươi, giả vờ thanh cao.
"
"Ha ha, nếu cô nương thích Công tử Tố Khanh, ta cũng có thể biến hóa một chút, tuy rằng không thể so sánh với người thật, nhưng cũng có thể an ủi nỗi tương tư.
"
Mấy nữ tu tức giận bỏ chạy.
Cố Trường Thanh rất nghi ngờ, nếu không phải kiêng dè uy áp Kim Đan ẩn ẩn tản mát ra từ trên lầu, nói không chừng bọn họ sẽ đánh nhau.
Nhưng hắn càng thêm tò mò, Linh Lung Các rốt cuộc là nơi nào, nam nữ đều tranh nhau theo đuổi, tuy rằng đối tượng theo đuổi không giống nhau, nhưng cũng đủ để chứng minh sự thần kỳ của Linh Lung Các.
"Thật sự không biết Công tử Tố Khanh có gì tốt.
" Nam tu chua lè nói.
"Đúng vậy, mấy nữ tu kia thật không có mắt nhìn.
"
"Vẫn là Bạch công tử may mắn, Lạc tiên tử đối với hắn si tình như vậy, chưa từng để ý đến nam nhân khác.
"
Trên mặt Bạch Thính Hàn lộ ra vẻ đắc ý.
Cố Trường Thanh: ".
.
.
"
Im lặng ăn cơm, linh thực của Túy Tiên Lâu hương vị không tệ.
Trước mắt đều là một đám người chỉ nhìn thấy khuyết điểm của người khác mà không nhìn thấy khuyết điểm của mình.
-----------------------------------------------------
Trở lại khách điếm…
Trương Viễn cáo từ rời đi.
Kỷ Diễn loạng choạng vịn tường, trên mặt mang theo vài phần say, ánh mắt mơ màng, mặt đỏ bừng, thân thể giống như có chút nóng lên.
"Ngươi không sao chứ?"
Cố Trường Thanh có chút lo lắng, người này say rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
"Không sao.
"
Kỷ Diễn lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt say lờ đờ, vươn một tay ra, ra lệnh như chuyện đương nhiên: "Đỡ ta về phòng.
"
"Được.
"
Cố Trường Thanh không so đo với người say.
Kỷ Diễn loạng choạng dựa vào hắn, lè nhè nói: "Ngươi, ngươi tránh xa Linh Lung Các một chút, không, không được đánh chủ ý lên bọn họ.
"
Cố Trường Thanh im lặng, hắn còn không biết Linh Lung Các ở đâu, hôm nay là lần đầu tiên nghe nói đến.
Chỉ là thanh lâu mà thôi, hắn xưa nay không hề để tâm.
"Ngươi có nghe thấy không?"
Kỷ Diễn mơ màng trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo nói: "Nam nhân cũng không được, nữ nhân cũng không được, nếu không, nếu không ta sẽ cho ngươi, cho ngươi đẹp mặt.
"
Cố Trường Thanh: ".
.
.
"
Nói cái gì không biết, bọn họ cũng không phải là đạo lữ chân chính.
Bất quá, theo tác dụng của khế ước đạo lữ, cho dù hắn có ý định, cũng phải đợi đến khi Kỷ Diễn chết.
"Hô!
"
Kỷ Diễn nghiêng người, đột nhiên ngủ thiếp đi, thấy hắn sắp ngã xuống, Cố Trường Thanh vội vàng ôm lấy hắn, ghét bỏ nói: "Không uống được thì đừng uống.
"
Đưa hắn về phòng, Cố Trường Thanh dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của Kỷ Diễn, rất ngoan ngoãn.
Kỷ Diễn chỉ có lúc ngủ mới ngoan ngoãn.
Sau khi tỉnh lại, cho dù bề ngoài có ôn hòa đến đâu cũng đều là một tên tinh thần phân liệt.
Cố Trường Thanh suy nghĩ một chút, đưa một tia linh lực Thanh Mộc vào trong cơ thể hắn, miễn cho người này thật sự bởi vì say rượu mà xảy ra chuyện gì.
Linh tửu không phải là đồ uống bình thường, mà là một loại rượu ngon có thể tăng lên tu vi, người bình thường uống đương nhiên không sao, nhưng với thân thể rách nát của Kỷ Diễn.
.
.
Cố Trường Thanh xoay người rời đi, hắn sẽ không vì Kỷ Diễn bại lộ quá nhiều, chỉ cần một tia linh lực Thanh Mộc là đủ.
Hơn nữa, nếu Kỷ Diễn đã dám uống, chắc hẳn trong lòng đã có tính toán, người trọng sinh cho dù chưa khôi phục trí nhớ, cũng không phải là hắn nên nhọc lòng.
-----------------------------------------------------