Ngân Tô đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa một cách lịch sự.
Hai lần trước đều không có ai đáp lại, mãi đến khi gõ đến lần thứ năm, thứ sáu, mới có một giọng nói khàn đặc khó nghe từ trong phòng truyền ra, vừa cảnh giác vừa bất an:
"Ai vậy?"
"Hàng xóm dưới lầu đây, nhà anh bị rò rỉ nước, mau mở cửa!
"
"Rò rỉ nước? Không phải nhà tôi, nhà tôi không có rò rỉ nước...
.
" Giọng nói trong phòng dần dần to hơn, "Cô muốn lừa tôi mở cửa đúng không? Cô muốn hại tôi!
! Cô cũng muốn hại tôi!
! Lũ quỷ các người, lũ quỷ!
! Cút đi! Tất cả cút hết cho tôi! A.
.
. Cút đi! Mau cút đi!
!
"
Giọng nói trong phòng đã cách xa cửa ra vào, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm rú của hắn ta.
Diêu Dao nuốt nước miếng, run rẩy lên tiếng: "Cô xem, tôi đã nói là hắn ta bị điên rồi mà.
"
Ngân Tô: ".
.
.
"
Giao tiếp một cách thân thiện, lịch sự không được, chỉ có thể chọn phương án B.
Ngân Tô lấy ra một chiếc chìa khóa vạn năng mở cửa.
Cánh cửa mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
"Ọe—"
Mùi quá nồng nặc, Diêu Dao không nhịn được, che miệng nôn ọe.
Ngân Tô nín thở, nhìn vào trong.
Căn phòng rất tối, tất cả các cửa sổ đều bị bịt kín. Ghế sofa và bàn trà trong phòng khách chất đầy đồ đạc, trên sàn nhà cũng bừa bộn, chẳng khác gì bãi rác.
Người đàn ông co rúm người lại, ngồi xổm trong góc, miệng lẩm bẩm: "Không ai có thể hại tôi, chỉ cần không mở cửa là được, không mở cửa là được.
.
. Tôi sẽ không sao đâu, tôi không ra khỏi nhà, tôi sẽ không sao đâu.
"
Ngân Tô đi vào trong, Diêu Dao do dự một chút, hành lang u ám dường như cũng chẳng an toàn hơn là bao, cuối cùng cô ta chọn đi theo Ngân Tô vào trong.
Căn hộ này là căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách, phòng khách chất đầy đồ đạc, mấy phòng ngủ còn lại cũng chẳng khá hơn là bao.
Ngay cả nhà vệ sinh và nhà bếp cũng chất đầy rác, căn bản không vào được.
Ngân Tô nhìn thấy trên tường phòng khách treo một bức ảnh cưới, kính của khung ảnh đã bị vỡ, trên đó còn dính máu.
Bên cạnh treo một số khung ảnh nhỏ, phần lớn là ảnh chụp chung của hai vợ chồng, cũng có ảnh chụp chung của người vợ và mẹ chồng.
Ánh mắt Ngân Tô lướt qua những bức ảnh đó, trong đó có mấy tấm ảnh người đàn ông mặc áo blouse trắng nhận cờ thưởng do người khác tặng.
Ngân Tô đi về phía người đàn ông.
Người đàn ông dường như không nhận ra có người đi vào, hắn ta vùi đầu vào đầu gối, lẩm bẩm không ngừng:
"Không được mở cửa, không mở cửa là được, không được mở cửa, không được mở cửa.
.
.
"
"Tại sao không được mở cửa?"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến lời lẩm bẩm của người đàn ông đột nhiên im bặt.
Hắn ta cứng đờ ngẩng đầu lên, cổ phát ra tiếng "cạch cạch", giống như cỗ máy bị gỉ đã lâu không được tra dầu.
Khuôn mặt gầy gò như bị yêu quái hút hết tinh khí, xương xương quai xanh lồi lên rõ rệt, nhìn giống như bộ xương khô chỉ còn lớp da bao bọc.
Người đàn ông dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt trợn trừng bao phủ một lớp âm u, hắn ta gằn giọng hỏi: "Cô là ai? Sao cô lại vào đây được?"
"Tôi là thần.
"
"Thần.
.
.
" Người đàn ông đột nhiên kích động, gào lên với cô: "Cô cũng cảm thấy tôi bị thần kinh à? Các người mới là những kẻ thần kinh!
! Tôi không có bệnh! Tôi không có bệnh.
.
.
"
Người đàn ông xoay xoay đầu, Ngân Tô thật sợ hắn ta xoay đứt cả cổ.
"Được rồi được rồi, tôi có bệnh.
"
"Cô có bệnh, đúng, cô có bệnh.
.
.
" Người đàn ông như một con robot cứng nhắc, xoay xoay đầu, miệng không ngừng lặp lại câu nói đó, nhưng đã không còn kích động như lúc nãy nữa.
Ngân Tô nhẫn nhịn đồng ý: "Vậy anh giúp tôi chữa bệnh đi, xem tôi còn cứu chữa được không.
"
"Cứu.
.
. Không cứu chữa được nữa rồi. Hắc hắc, tất cả các người đều không cứu chữa được nữa rồi.
.
.
" Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ngân Tô vẫn bình tĩnh nói: "Bọn họ đều nói anh là bác sĩ giỏi, nhất định sẽ cứu được tôi.
"
Cổ người đàn ông lại phát ra tiếng "cạch cạch", nụ cười quỷ dị trên mặt biến mất, hắn ta dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Ngân Tô.
Hai má gầy gò hơi giật giật, dường như bị lời nói của Ngân Tô chạm vào nỗi đau, người đàn ông như nhớ ra mình là bác sĩ, miệng lẩm bẩm vài câu.
Tiếc là hắn ta nói không rõ ràng, Ngân Tô căn bản không nghe rõ.
Ánh mắt người đàn ông từ trên người Ngân Tô, liếc sang Diêu Dao đang đứng phía sau, giọng nói lẩm bẩm trở nên to hơn: "Trong số các người có quỷ.
.
. Nó đang ở ngay bên cạnh các người.
.
. Là cô, chính là cô!
! Chính là cô!
!
"
Người đàn ông đột nhiên phát điên, gào thét xông về phía Diêu Dao.
Diêu Dao hoảng sợ hét lên, muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị đồ đạc trong phòng làm vấp ngã, ngã nhào vào đống rác.
Thấy người đàn ông sắp lao tới, cơ thể hắn ta bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó bị kéo lại, ngã về phía góc tường.
Diêu Dao sợ đến mức tim suýt nữa nhảy ra ngoài, cô ta không dám ở lại đây nữa, nói với Ngân Tô: "Tôi.
.
. Tôi ra ngoài chờ cô.
"
Nói xong, cô ta liền chạy ra ngoài, còn thuận tay đóng sập cửa lại.
"Cô ta là quỷ.
.
. Cô ta là quỷ.
.
. Giết cô ta đi, giết cô ta đi.
.
.
" Người đàn ông cố gắng bò dậy đuổi theo Diêu Dao.
Ngân Tô lại một lần nữa đẩy hắn ta xuống đất, cơ thể ốm yếu kia thì có bao nhiêu sức lực chứ, không cần dùng sức cũng có thể dễ dàng khống chế được hắn ta.
"Tại sao anh lại nói cô ấy là quỷ?"
Người đàn ông không dậy nổi, lại co rúc người trong góc, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Quỷ, quỷ.
.
. Đều là quỷ, cô cũng là quỷ.
Không được ra ngoài.
.
. Không thể ra ngoài, trời tối không được ra ngoài.
A.
.
. Ở kia kìa! Đánh chết nó!
! Quỷ, quỷ đến rồi!
!
"
Người đàn ông ôm đầu hét lên, lời nói lộn xộn, lúc thì nói cô là quỷ, lúc lại nói Diêu Dao là quỷ, lúc lại nói chính mình cũng là quỷ.
Ngân Tô: ".
.
.
"
Ngân Tô dùng kỹ năng quét một vòng căn phòng.
Trong đống rác toàn là rác, không có thứ gì hữu dụng.
Nhưng ở trong phòng ngủ chính, Ngân Tô phát hiện ra một bình hoa, trong bình cắm một bông hoa sen đã khô héo.
【Đại tạp cẩm ·?】
Bông hoa sen này được đánh dấu hỏi chấm.
Đại tạp cẩm là một giống hoa sen, dấu hỏi chấm phía sau thì không biết là gì.
Cô nhớ rõ trong cái hồ kia của khu chung cư cũng trồng hoa sen.
Những bông hoa sen này.
.
.
Ngoài bông hoa sen khô này ra, cô không phát hiện ra thứ gì hữu dụng nữa.
Ngân Tô cầm bông hoa sen khô đi ra ngoài, định hỏi người đàn ông kia xem bông hoa này có phải hái ở trong hồ hay không.
Ai ngờ được vừa nhìn thấy bông hoa sen trong tay cô, người đàn ông kia liền phát điên, chạy loạn xạ khắp phòng, còn dùng rác rưởi tấn công cô.
Chờ đến khi Ngân Tô khiến hắn ta yên tĩnh trở lại, hắn ta đã trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Ngân Tô: ".
.
.
"
.
.
.
.
.
.
Ngân Tô đi ra khỏi căn hộ 1102, đóng cửa lại.
Không nhìn thấy Diêu Dao ở hành lang, người phụ nữ ngồi bệt ở cửa nhà bên cạnh cũng không thấy tăm hơi.
Ngân Tô đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Diêu Dao đang đi lại lo lắng ở sân chung cư.
"Hành lang kia đáng sợ quá, tôi liền xuống dưới này đợi cô.
" Vừa nhìn thấy cô, Diêu Dao liền chạy đến, chủ động giải thích: "Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao.
" Ngân Tô lắc đầu, sau đó hỏi cô ta: "Tại sao cư dân trong khu chung cư này lại đi ngủ sớm vậy?"
"Sớm sao?" Diêu Dao mặt mày ngơ ngác: "Trước kia.
.
. 9 giờ tối ở dưới này vẫn còn rất náo nhiệt, đến tận nửa đêm vẫn còn rất nhiều nhà bật đèn. Nói mới nhớ, đêm qua.
.
. hình như rất yên tĩnh.
"
Cái giá phải trả cho việc vẫn còn giữ được nhận thức đúng đắn chính là —— không biết những chuyện đã xảy ra trong khu chung cư trong khoảng thời gian cô ta không sống ở đây.
Tên thần kinh ở căn hộ 1102 kia nói không được ra ngoài, trời tối không được ra ngoài.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!