Xem nữa cũng không có ý nghĩa gì, Triệu Tĩnh An lạnh lùng để lại một câu trước đi đi: "Nhớ kỹ, chà đạp đến mức không cho nàng xuống giường được, nhắc nàng nhớ cho rõ: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
"
Triệu Ngọc Nhi mỉm cười đến gần, trước khi rời đi còn ghé vào tai Nguyên Tử Triều nói: "Chủ tử thưởng cho ngươi, cứ từ từ ăn.
"
Giờ muốn rút ra thật sự rất khó, yết hầu của y lăn lên cuộn xuống, bàn tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ vì men say của nàng, y sờ từ lông mày đến đuôi mắt rồi trượt xuống má nàng, cuối cùng mân mê đôi môi khô khốc của nàng.
Như đã hạ quyết tâm, y đưa tay ra sau giữ gáy nàng rồi cắn răng cắm mạnh đưa nguyên thân gậy vào.
Lục Vân Tích đang mê man đầu óc mơ màng, cảm giác hạ thân đau không chịu được như có lưỡi dao sắc bén đang cắt vào da thịt nàng, màn dạo đầu chưa đủ bôi trơn u cốc nên vào khoảnh khắc bị phá thân, nàng chẳng cảm nhận được niềm sung sướng hoan lạc mà chỉ cảm thấy đau muốn chết.
Cửa động của nàng nóng hổi, không biết có phải do đang sốt không, lối vào mềm mại ướt át mút chặt quy đầu y, muốn đưa dục căn vào sâu hơn thì hình như bị thứ gì đó cản trở.
Nguyên Tử Triều không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nhéo mạnh bầu ngực nàng, hình như chỉ cần nắm chặt đôi gò bồng đào thì nàng sẽ không siết chặt cự long của y như vậy nữa.
Đợi đến khi đường hoa mềm mại hơi, cuối cùng y cũng không khống chế dục vọng của mình được nữa, cứ giã nông rồi giã sâu hết lượt này đến lượt khác, đây là lần đầu tiên y biết cuồng si một người, nữ tử dưới thân chính là nữ tử mà y vẫn thầm ái mộ, sao y có thể kìm được ham muốn được gần nàng hơn nữa?
Y không thỏa mãn với việc chỉ giã hùng hục như vậy, y nhớ đến cảnh Lâm thị vệ hầu hạ Triệu Ngọc Nhi, y cũng lột vạt áo trước ngực nàng, vùi đầu vào ngực nàng bắt đầu cắn mút hai bầu tuyết lê căng tròn.