Trên làn da mịn màng trắng nõn như ngọc bị y để lại những dấu hôn đỏ tươi, Nguyên Tử Triều hé môi ngậm nhũ hoa của nàng, liếm mút làm nó sưng đỏ lên vẫn chưa thỏa lòng lại còn dùng răng nghiến nhẹ.
Lục Vân Tích cảm thấy khắp người đau nhức, nhưng nàng không còn chút sức lực nào, cố gắng vực dậy tinh thần mở mắt ra, thấy rõ có một nam nhân đang vùi đầu vào ngực mình, nàng như bị xối một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, cả người ướt sũng.
"Súc sinh, buông ta ra...
.
.
.
.
" Nàng thở dốc nặng nề, nói không ra hơi.
Một chân nàng vẫn quấn quanh eo y, gậy thịt dưới thân nam nhân vẫn đang cày cấy hùng hục trên cơ thể nàng, nước mắt nàng không ngừng rơi, Nguyên Tử Triều thấy nàng rơi lệ, cắn rứt lương tâm muốn rút ra, nhưng cự long dưới thân không còn nghe theo y nữa, cảm giác hưng phấn kích động quét qua toàn thân y, y cảm thấy chân mình như mềm đi.
Y đưa tay che mắt nàng lại, những giọt nước mắt nóng hổi dính vào bàn tay thô to của y, nhớp nháp ướt át, dường như trong người y có thứ gì đó đang trào dâng, y chạm đỉnh Vu Sơn, bắn ra dòng tinh dịch đặc sệt ở tận cùng hoa tâm của nàng.
Nữ tử dưới thân vẫn kề sát, nơi giao hợp của họ vẫn dính khăng khít, trái tim Nguyên Tử Triều như có dòng nước ấm chảy qua làm linh hồn khô héo từ lâu của y lại bắt đầu có sức sống trở lại, y từ từ rút tay về, si mê vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
Lại gặp phải đôi mắt lạnh băng đầy thù hận.
Lục Vân Tích bị Triệu Tĩnh An mang đi cả đêm chưa về, đêm hôm Lục ngự sử chạy đến biệt uyển vương phủ gõ cửa cả đêm nhưng vẫn không vào được, ông liền tiến cung tố thế tử Thuỵ vương cưỡng đoạt gái nhà lành với hoàng thượng, nhưng đúng lúc này tin Thuỵ vương đã dẹp loạn lưu dân truyền đến, Thịnh Nhân Tông mắt nhắm mắt mở không những không cho Lục Bá Giai công đạo mà còn khuyên ngược lại ông:
"Thế tử Thuỵ vương tuấn tú bất phàm, có lẽ là nữ nhi nhà ngươi không nỡ về thì sao? Ái khanh yên tâm, có thể sắp có hôn sự tốt đó.
"
Lục Bá Giai tức đến mức đổ bệnh nặng, nằm ở nhà suốt hai ngày vẫn không hồi phục được chút nào.